"Đại nhân, đây chính là đứa bé mà họ cố ép ta nhận nuôi, tên là Lâm Triệu Hiên."
Văn Phi hốt hoảng, lồm cồm bò dậy, lao về phía trước:
"Các ngươi muốn làm gì? Buông Hiên nhi ra!"
Lâm Triệu Hiên bị dọa đến tái mét mặt mày, hoảng sợ nhìn xung quanh.
Ta nhướng mày, chậm rãi nói:
"Mọi người nhìn xem, đứa trẻ này có phải rất giống tẩu tẩu không?"
Mọi người chăm chú quan sát, rồi gật đầu lia lịa.
Văn Phi sốt ruột, vội vã chạy đến bên Ngô ma ma, ôm chặt lấy đứa trẻ, dịu giọng dỗ dành:
"Đừng sợ."
Lâm Triệu Hiên sà vào lòng nàng ta, ôm chặt không buông.
Ngô ma ma cười tủm tỉm, cúi xuống hỏi cậu bé:
"Triệu Hiên, nữ nhân bên cạnh con là ai vậy?"
Cậu bé không trả lời, hoảng hốt ngước nhìn Văn Phi.
Văn Phi cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch.
Sự việc đến nước này, nàng ta hiểu rõ giấy không thể gói được lửa.
Ánh mắt của Đại Lý Tự thừa lướt qua giữa đứa trẻ và Văn Phi, sau đó cúi xuống hỏi nha hoàn:
"Bản quan hỏi ngươi, Văn Phi có con hay không?"
Nha hoàn quỳ rạp dưới đất, liếc nhìn Văn Phi, lại nhìn sang cậu bé, cắn môi, cuối cùng nói:
"Có!"
Cả phòng kinh động.
Quả phụ có con.
Hơn nữa, đứa trẻ này rất có thể là của Lâm Gia Hiền…
Bầu không khí trở nên cực kỳ phức tạp.
Nha hoàn tiếp tục khai:
"Thế tử và đại phu nhân qua lại được nửa năm, sau đó đại phu nhân có thai. Khi bụng nàng ấy ngày càng lớn, bọn họ mới chạy đến cầu xin lão phu nhân.
Lão phu nhân tuy tức giận, nhưng vẫn chấp nhận đứa trẻ, bí mật đưa đại phu nhân đến Nam Sơn Tự tĩnh tu, sinh con trong âm thầm…"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Sau khi trở về, bọn họ lập mưu chọn một nữ chủ mẫu dễ khống chế, chính là nhị phu nhân. Sau đó, họ bí mật hạ độc khiến nhị phu nhân không thể mang thai, lại ép nàng ấy nhận nuôi đứa trẻ này. Như vậy, đứa trẻ sẽ đường đường chính chính trở thành con thừa tự của thế tử, thuận lợi kế thừa Hầu phủ mà không bị tộc nhân phản đối…"
Nha hoàn khai sạch toàn bộ.
Lúc này, chân tướng đã sáng tỏ.
Lâm Triệu Hiên mỗi lúc một sợ hãi hơn, bám chặt lấy tay áo Văn Phi, run rẩy hỏi:
"Mẫu thân, phụ thân đâu? Phụ thân con đâu rồi?"
Văn Phi nhắm mắt lại, toàn thân run lên.
Mọi chuyện đã ngã ngũ.
*
Lão phu nhân ngồi phịch xuống ghế, như thể bỗng chốc già đi mười tuổi.
Bà ta ban nãy cực kỳ căm hận Văn Phi, nhưng vì đứa trẻ mà cố nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ thì không thể nữa.
Bà ta lao lên, bóp chặt cổ Văn Phi:
"Đều do con tiện nhân này! Hại con trai ta! Hại cả Hầu phủ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mọi người vội vàng chạy đến can ngăn.
*
Lão phu nhân quay sang ta, giọng nghẹn ngào:
"Lưu Sương, con cũng nghe thấy rồi… Lão thân bất đắc dĩ mới làm vậy! Nữ nhân này quyến rũ con trai ta, còn mang thai. Ta không thể giếc cốt nhục của Hầu phủ, nên mới phải dùng hạ sách này…"
"Nếu có lựa chọn khác, ta đường đường là lão phu nhân Hầu phủ, tuổi đã ngoài năm mươi, sắp bước vào quan tài, cần gì phải làm ra chuyện bẩn thỉu như thế này?"
Bà ta rơi nước mắt, giọng nói đầy bi thương.
Ta không chút d.a.o động, lạnh lùng đáp:
"Lão phu nhân, không cần biện bạch nữa. Vì lợi ích của Hầu phủ, các người đã hy sinh ta, để rồi cuối cùng tự rước họa vào thân!"
Lão phu nhân che mặt khóc nức nở.
*
Bầu trời đã sáng.
Mặt trời từ chân trời nhô lên, xua tan bóng tối và cái lạnh.
Ta thở dài một hơi, cuối cùng cũng giành được công lý.
*
Ngay lúc này, Lâm Gia Hiền trên giường rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt.
Hắn ta nhìn thấy căn phòng chật ních người, khuôn mặt mơ hồ bối rối:
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
12
Mọi người trong phòng đều nhìn Lâm Gia Hiền với ánh mắt phức tạp.
Ta xông lên, vung tay tát mạnh vào mặt hắn.
Chát!
Tiếng tát vang dội, giòn tan.
Đây là một cái tát xuyên qua hai kiếp, kéo dài hơn mười năm.
Bao nhiêu tủi hờn, căm hận đều bùng lên trong lòng, khiến mắt ta đỏ hoe, nước mắt tuôn trào.
Không phải diễn kịch.
Ta thực sự khóc vì quá đau lòng.
*
"Tô Lưu Sương! Ngươi dám đánh ta?"
Lâm Gia Hiền nổi giận lôi đình, định bật dậy trả đũa.
Nhưng vừa trúng độc, cơ thể hắn ta vẫn còn yếu ớt.
Ta xông lên, ấn đầu hắn xuống, vừa đ.ấ.m vừa đá không thương tiếc.
"Mọi người đứng đó làm gì? Mau đến giúp ta!"
Lâm Gia Hiền la hét liên tục.
Nhưng không ai can ngăn.
Văn Phi và lão phu nhân có tật giật mình, không dám tiến lên.
Những người khác chỉ đứng yên xem kịch, ánh mắt đầy vẻ cảm thông.
Ta đánh đến khi mệt, mới buông tay, sải bước rời đi.
Lâm Gia Hiền mặt mũi bầm dập, sưng vù, chẳng khác gì đầu heo.
Đại Lý Tự thừa liếc nhìn hắn đầy ẩn ý, sau đó quay người rời đi.
Các đại phu của Hồi Xuân Đường chỉ biết thở dài lắc đầu.