Lâm Gia Hiền vừa đau đớn, vừa tức giận, mơ hồ không hiểu.
Đại phu bình thản đáp:
"Thế tử gia, từ nay về sau… ngài không thể hành phòng nữa."
"A!!!"
Bên trong truyền ra một tiếng thét thảm thiết.
*
Sau khi trời sáng, chuyện xảy ra ở Vĩnh Định Hầu phủ nhanh chóng lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, khiến cả kinh thành náo loạn.
Ai ai cũng biết Lâm Gia Hiền và Văn Phi đã lén lút tư thông chỉ hai tháng sau khi ca ca của hắn qua đời, thậm chí còn sinh ra con riêng.
Cũng biết rằng bọn họ vì muốn che giấu bí mật, đồng thời để đường đường chính chính đón con về, đã cố tình hãm hại ta, còn hạ độc khiến ta không thể sinh con.
Những việc vô liêm sỉ, táng tận lương tâm mà bọn họ làm khiến người người phẫn nộ, thậm chí còn kinh động đến Hoàng thượng.
*
Ta trở về nhà mẹ đẻ, phụ mẫu sau khi biết rõ chân tướng, đau đớn đến mức hối hận khôn nguôi.
Phụ thân thức trắng cả đêm, viết tấu chương dâng lên Hoàng thượng, cầu xin trừng trị nghiêm khắc, đồng thời cho phép ta hòa ly với Lâm Gia Hiền.
Cùng lúc đó, những kẻ thù của Vĩnh Định Hầu phủ cũng lần lượt đứng ra tố giác, vạch trần đủ loại gian trá bẩn thỉu của phủ này.
Nào là tham ô, nhận hối lộ, cho vay nặng lãi...
*
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hoàng thượng nổi trận lôi đình, không chỉ chuẩn tấu cho ta hòa ly, mà còn ra lệnh Hầu phủ bồi thường cho ta vô số châu báu, điền trang, tửu lâu, cửa hàng.
Ta mang đi hơn một nửa tài sản của Hầu phủ.
Đồng thời, Hoàng đế tước bỏ tước vị của Vĩnh Định Hầu.
*
Lão phu nhân nhận hết tội danh hạ độc, bị hủy bỏ danh hiệu cáo mệnh phu nhân, chịu hai mươi trượng hình, đồng thời bị ép phải công khai xin lỗi ta.
Tuổi bà ta đã cao, bị đánh trọng thương, trở về không bao lâu thì qua đời.
Lâm Gia Hiền bị cách chức, tịch thu gia sản.
Tuy Hoàng đế không ra lệnh cấm quan, nhưng với danh tiếng thối nát của hắn, cả đời này không còn cơ hội làm quan nữa.
Một kẻ mới mất ca ca hai tháng đã ngủ với tẩu tẩu, còn cùng mẹ ruột hại thê tử, lại từng bị Hoàng thượng đích thân khiển trách, ai dám dùng hắn?
Hơn nữa, chuyện hắn bị phế bỏ khả năng nam nhân cũng đã lan truyền khắp thiên hạ, trở thành trò cười lớn nhất kinh thành.
Đi đến đâu, hắn cũng bị người ta chỉ trỏ, cười nhạo, ngày ngày say xỉn.
*
Văn Phi bị nhà mẹ đẻ bắt lại, nhốt vào lồng heo, dìm xuống sông chếc đuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mặc dù đã chếc, nhưng vẫn bị người đời phỉ nhổ, gán cho hai chữ đãng phụ, độc phụ.
Đứa con riêng của bọn họ – Lâm Triệu Hiên, từ nhỏ đã bị người đời xem thường, khinh rẻ, không thể đến trường học hành, cuối cùng học theo cha, suốt ngày cờ bạc, chơi bời lêu lổng, về sau trở thành một tên du côn đầu đường xó chợ.
Hầu phủ suy bại, cây đổ khỉ tan, bị tộc nhân đuổi ra khỏi gia phả.
Cha con Lâm Gia Hiền sống cảnh nghèo túng, cuối cùng vào một đêm mùa đông lạnh giá, sau khi say rượu, đã chếc cóng trên đường phố.
*
Hồng Lăng bị đánh chếc tại chỗ.
Mẹ và đệ đệ của nàng ta bị ta đuổi khỏi nhà.
Tên phủ y kia bị đánh đòn, sau đó bị tống vào ngục giam.
Tất cả ác nhân đều lĩnh hậu quả xứng đáng.
*
Ta chở một xe đầy vàng bạc châu báu, vinh quang trở về nhà mẹ đẻ.
Mẫu thân ôm chặt lấy ta, khóc nghẹn ngào:
"Con gái đừng sợ, mẫu thân nuôi con cả đời!"
*
Dù nữ nhân hòa ly về nhà mẹ đẻ sẽ bị người đời xì xào bàn tán, nhưng chuyện của ta đã náo động cả thiên hạ, lại có Hoàng thượng đích thân ban thánh chỉ, nên nhìn chung không đến mức quá khó coi.
Tuy vậy, cũng không còn ai dám cầu hôn.
Nhưng ta cũng chẳng để tâm.
Trải qua hai đời, ta đã sớm không còn muốn gả đi nữa.
Làm chính thê, nhìn thì vinh quang, nhưng thực chất vất vả, không dễ sống.
Thà rằng một mình tự tại, không vướng bận.
*
Ta cũng không nhận nuôi con nữa.
Nuôi phải bạch nhãn lang, một lần đã đủ sợ rồi.
Ta sống cùng Ngô ma ma và Kim Cúc, coi nhau như tỷ muội, đối đãi nhau bằng lễ nghĩa.
Hai người họ đều là tấm lòng chân thật, đã trải qua thử thách của thời gian, ta hoàn toàn tin tưởng.
*
Độc tố trong cơ thể ta nhờ sự giúp đỡ của Hồi Xuân Đường, dần dần được thanh trừ.
Ta cũng bắt đầu học y thuật, đại phu cảm thương số phận ta, dốc lòng truyền dạy hết thảy.
Có lẽ không vướng bận chuyện gia đình, con cái, ta có thể chuyên tâm học y.
*
Về sau, ta trở thành một thần y lừng danh, đồng thời biên soạn một quyển y dược thư về độc vật, lưu danh hậu thế.