Trùng Sinh Sau Khi Nuôi Con Cho Kẻ Khác, Ta Bắt Gian Tại Trận!

Chương 3



Mẹ chồng trở về kinh, lập tức tìm vợ cho Lâm Gia Hiền.  

 

Họ cần một người dễ khống chế, có gia thế xứng đáng với Hầu phủ.  

 

Và cuối cùng, bọn họ đã chọn ta—Tô Lưu Sương.  

 

*

 

Ta dung mạo kiều diễm, có tài danh, gia thế trong sạch.  

 

Cha ta chỉ là một quan viên nhỏ, nhưng tổ tiên từng có danh Nho, hiện tại cũng giao thiệp với nhiều bậc danh sĩ thanh cao.  

 

Nếu ta gả vào Hầu phủ, đứa trẻ kia có thể danh chính ngôn thuận bái danh Nho làm thầy.  

 

*

 

Không ai thích hợp làm chính thất hơn ta.  

 

Cha mẹ ta tưởng đây là một cuộc hôn nhân tốt, vui mừng gật đầu đồng ý.  

 

Thế là, ta mù quáng gả vào Hầu phủ, bước chân vào hố lửa.  

 

*

 

Lâm gia đã sớm có sắp đặt.  

 

Bọn họ bí mật bỏ thuốc vào đồ ăn, khiến ta vĩnh viễn không thể mang thai.  

 

Sau vài năm, lấy lý do ta vô sinh, bọn họ sẽ đường hoàng đón đứa trẻ kia về, để nó danh chính ngôn thuận mang họ Lâm.  

 

Khi đó, ba người bọn họ có thể đường đường chính chính đoàn tụ.  

 

Nhưng lần này, ta sẽ khiến các ngươi thân bại danh liệt!  

 

*

 

Sau bữa tối, ta bình tĩnh chờ đợi.  

 

Nửa đêm, trong viện bỗng náo loạn.  

 

Ta lập tức lao ra, hỏi:  

 

"Chuyện gì xảy ra?"  

 

Một bà tử ở ngoài viện vội bẩm báo:  

 

"Phu nhân, hình như Đại phu nhân bị bệnh, nửa đêm gọi đại phu đến."  

 

Ta cười lạnh trong lòng.  

 

Chắc chắn Lâm Gia Hiền đã trúng độc, bệnh tình đột nhiên phát tác, khiến người hầu hốt hoảng gọi đại phu.  

 

Và hắn đang ở trong viện của Văn Phi!  

 

Ta làm ra vẻ lo lắng, ân cần nói:  

 

"Nhanh đi thăm tẩu tẩu! Tẩu ấy đã thủ tiết bao năm, nay lại đổ bệnh, không thể chậm trễ!"  

 

Dứt lời, ta dẫn theo một đoàn nha hoàn, bà tử, rầm rộ tiến thẳng đến Hà Phong viện của Văn Phi.  

 

Đêm nay, ta sẽ đích thân bắt gian tại trận! 

 

03

 

Trong viện của Văn Phi, đèn đuốc sáng trưng.  

 

Vừa bước vào sân, ta đã thấy đám nha hoàn, bà tử lộ vẻ hoảng hốt, vội vàng đứng chắn trước mặt ta:  

 

"Nhị phu nhân!"  

 

Ta làm ra vẻ lo lắng, hỏi han:  

 

"Nghe nói tẩu tẩu bị bệnh? Tình trạng thế nào rồi?"  

 

Một nha hoàn ấp úng trả lời:  

 

"Đại phu nhân chỉ bị nhiễm phong hàn, xin Nhị phu nhân trở về đi ạ."  

 

Ta thở dài, dịu dàng nói:  

 

"Đã đến rồi, không nhìn một cái thì sao yên tâm được."  

 

Nói xong, ta ra lệnh cho đám bà tử mở đường, thẳng tiến vào phòng Văn Phi.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

*

 

Trong phòng, Văn Phi bệnh tật yếu đuối, nằm trên giường tái nhợt, cất giọng run rẩy:  

 

"Nhị đệ muội..."  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta mỉm cười dịu dàng, cố ý tỏ ra thân thiết:  

 

"Đại tẩu, nghe nói tẩu bệnh nặng, ta đặc biệt đến thăm đây."  

 

Vừa nói, ta vừa quan sát xung quanh.  

 

Lạ thật, không thấy bóng dáng Lâm Gia Hiền đâu.  

 

Ta chắc chắn hắn đã trúng độc, cũng đã vào viện này.  

 

Chỉ e là đang trốn trong phòng!  

 

Đã vậy, ta sẽ không đi!  

 

*

 

Ta mỉm cười, thoải mái ngồi xuống cạnh giường, giọng điệu ân cần:  

 

"Đại tẩu, bao năm qua tẩu vất vả vì Hầu phủ rồi. Đêm nay, ta sẽ ở lại bầu bạn cùng tỷ."  

 

Sắc mặt Văn Phi cứng đờ, nhưng vẫn gượng gạo nói:  

 

"Nhị đệ muội khách khí rồi, ta chỉ hơi cảm lạnh, không sao cả. Đệ muội về nghỉ ngơi đi."  

 

Ta khẽ lắc đầu, làm ra vẻ chân thành:  

 

"Chúng ta tình như tỷ muội, ở bên nhau là điều hiển nhiên. À, đã mời thái y chưa?"  

 

"Đã mời, thuốc cũng sắc xong rồi."  

 

*

 

Ta cứ thế trò chuyện cùng Văn Phi, mà thật ra là cố ý kéo dài thời gian.  

 

Nàng ta toát mồ hôi lạnh, liên tục giục ta rời đi, nhưng ta cứ lì lợm ngồi yên.  

 

Ta không đi, thì Lâm Gia Hiền đừng hòng ra ngoài.  

 

Trừ khi, hắn muốn bị bắt gian ngay tại trận.  

 

Hắn không ra, không thể uống giải dược đúng lúc, thì chỉ có nước tàn phế!  

 

*

 

Không lâu sau, thái y ôm một bát thuốc chạy vội vào phòng:  

 

"Thế tử gia, uống thuốc đi!"  

 

Vừa nhìn thấy ta, lão lập tức biến sắc, kinh hãi kêu lên:  

 

"Thế tử phu nhân!"  

 

*

 

Ta cau mày tỏ vẻ nghi hoặc:  

 

"Thế tử gia? Thế tử gia cũng ở đây sao?"  

 

Thái y giật mình, cuống quýt đáp:  

 

"Không... không có! Ta lỡ miệng!"  

 

Ha! Nói lắp luôn rồi kìa.  

 

Ta cười lạnh trong lòng, nhìn chằm chằm bát thuốc trong tay lão, bất ngờ đưa tay giật lấy, dịu dàng đưa đến trước mặt Văn Phi:  

 

"Đại tẩu, mau uống thuốc đi."  

 

---  

 

Lúc này, Văn Phi đã chẳng còn giữ được vẻ đoan trang dịu dàng như trước, lắp bắp nói:  

 

"Nhị đệ muội... thuốc còn nóng lắm, để ta uống sau, đệ muội cứ về trước đi."  

 

Hừ, nàng ta tuyệt đối không dám uống!  

 

Bởi vì bát thuốc này chính là giải dược của Lâm Gia Hiền!  

 

Nếu nàng ta uống, Lâm Gia Hiền sẽ không thể kịp thời giải độc.  

 

*

 

Ta giả vờ dịu dàng, nhẹ nhàng thổi nguội thuốc, kiên nhẫn khuấy nhẹ vài cái, sau đó lại đưa đến bên môi nàng ta:  

 

"Giờ không nóng nữa rồi, uống đi đại tẩu."  

 

Văn Phi tái mặt, cắn răng miễn cưỡng uống một muỗng, sau đó lập tức giả bộ nôn mửa:  

 

"Thuốc này... khó uống quá, ta không uống nữa!"