Trùng Sinh Sau Khi Nuôi Con Cho Kẻ Khác, Ta Bắt Gian Tại Trận!

Chương 4



Không uống à?  

 

Tốt thôi!  

 

Ta cười lạnh trong lòng, tiếp tục khuyên nhủ:  

 

"Đại tẩu, thuốc đắng dã tật, uống vào mới nhanh khỏi cảm lạnh được!"  

 

Văn Phi cuống lên, vội la lớn:  

 

"Không đúng! Đây không phải thuốc trị phong hàn!"  

 

"Cái gì?!"  

 

Ta đột ngột bật dậy, giả vờ hoảng hốt, "choang" một tiếng, đập mạnh bát thuốc xuống đất, rồi tức giận chỉ vào thái y:  

 

"Thật to gan! Ngươi dám dùng sai thuốc với tẩu tẩu ta?!"  

 

*

 

Văn Phi hét lên thất thanh:  

 

"Sao ngươi lại làm vỡ bát thuốc?!"  

 

Mọi người kinh ngạc trố mắt.  

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Văn Phi, làm ra vẻ phẫn nộ bất bình:  

 

"Đại tẩu đừng sợ! Tên lang băm này dám mưu hại tỷ, may mà tẩu kịp thời phát hiện!"  

 

"Người đâu!"  

 

*

 

Một đám nha hoàn, bà tử ùa vào.  

 

Ta chỉ thẳng vào thái y, quát lớn:  

 

"Lôi tên lang băm này nhốt vào phòng củi, chờ xử lý!"  

 

"Ngụy ma ma!"  

 

"Lão nô có mặt!"  

 

"Lập tức cầm lệnh bài của ta, đến hiệu thuốc Hồi Xuân đường, mời đại phu giỏi nhất đến xem bệnh cho đại tẩu! Mời nhiều người vào, không thể để đại tẩu bị hại bởi lang băm nữa!"  

 

"Dạ!"  

 

*

 

Ta ra lệnh dứt khoát gọn gàng, mọi người lập tức hành động.  

 

Thái y sợ đến mức quỳ sụp xuống, gào lên:  

 

"Oan uổng quá, Thế tử phu nhân! Tiểu nhân không hề hại Đại phu nhân!"  

 

Ta giả vờ nghiêm mặt:  

 

"Không hại? Đại tẩu uống thuốc của ngươi xong liền nôn, còn khẳng định đây không phải thuốc cảm, vậy mà ngươi còn dám cãi?"  

 

"Người đâu, đánh hắn hai mươi trượng!"  

 

Không chờ hắn kêu oan, hai bà tử đã kéo hắn ra ngoài, tiếng roi quất thịt vang lên chát chúa.  

 



 

Nghe tiếng gào thảm thiết, ta khẽ mỉm cười.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thái y này là tâm phúc của Hầu phủ, chỉ nghe lệnh mẹ chồng và Lâm Gia Hiền.  

 

Kiếp trước, hắn chính là kẻ kê đơn thuốc tuyệt tự, mỗi tháng bí mật đưa thuốc cho Hồng Lăng, để trộn vào yến sào cho ta dùng.  

 

Về sau, Lâm Gia Hiền muốn giếc ta, cũng chính hắn giả vờ khám bệnh, lén hạ độc, khiến ta chếc thảm.  

 

Hừ! Kẻ độc ác như vậy, sao ta có thể bỏ qua? 

 

04

 

Văn Phi sốt ruột đến mức suýt rơi nước mắt, trông yếu đuối, đáng thương:  

 

"Đệ muội, ta không có ý đó. Muội tha cho phủ y đi, để hắn sắc thêm một bát thuốc nữa!"  

 

Chiêu này dụ dỗ đàn ông rất hiệu quả, nhưng đối với ta thì vô dụng!  

 

Ta giả vờ ngây thơ, chớp mắt hỏi lại:  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Đại tẩu, chính miệng tẩu vừa nói thuốc của phủ y không phải trị phong hàn, tẩu uống xong còn nôn ra. Trong đó chắc chắn có vấn đề, tại sao còn muốn hắn sắc thuốc tiếp?"  

 

*

 

Văn Phi ấp úng, ánh mắt lén liếc về phía tủ áo bên giường.  

 

Ồ…  

 

Thì ra con ch.ó chếc Lâm Gia Hiền đang trốn trong đó!  

 

Bên ngoài, tiếng gậy đánh phủ y đã nhỏ dần, sau đó hắn bị kéo vào phòng chứa củi nhốt lại.  

 

Ta bình thản nắm tay Văn Phi, dịu dàng nói:  

 

"Đại tẩu đừng lo, đại phu sẽ đến nhanh thôi."  

 

Văn Phi bất lực, gương mặt xám xịt.  

 

Để đề phòng, ta ra lệnh cho Kim Cúc gói thuốc cặn của phủ y lại, không cho ai động vào.  

 

Lúc này, bên ngoài sân bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.  

 

Chỉ lát sau, mẹ chồng vội vã xông vào phòng!  

 

*

 

"Lão phu nhân!"  

 

Văn Phi vừa thấy bà ta, liền vừa mừng vừa sợ.  

 

Mẹ chồng trầm mặt, lạnh giọng hỏi:  

 

"Nửa đêm nửa hôm, náo loạn cái gì vậy?"  

 

Ta bước lên một bước, cung kính đáp:  

 

"Bẩm lão phu nhân, đại tẩu bị bệnh, phủ y lại lén bỏ thuốc hại người."  

 

"Có chuyện này sao?" Bà ta ra vẻ kinh ngạc.  

 

Ta gật đầu chắc chắn.  

 

Văn Phi nhìn bà ta, dịu dàng nói:  

 

"Lão phu nhân, con có chuyện muốn nói riêng với người…"  

 

Mẹ chồng lập tức quay sang ta, nghiêm giọng ra lệnh:  

 

"Lưu Sương, lui ra ngoài đi, ta và Văn Phi có chuyện muốn bàn."  

 

Muốn đuổi ta ra ngoài?  

 

Muốn giúp Lâm Gia Hiền chạy thoát?  

 

Hừ! Không dễ đâu!  

 

*

 

Ta giả vờ nghe lời, xoay người rời khỏi phòng, nhưng ra lệnh cho mấy bà tử khỏe mạnh canh chừng khắp viện.  

 

Dùng ngón chân nghĩ cũng biết, hai ả đàn bà kia đuổi ta đi là để cho Lâm Gia Hiền trốn ra ngoài.  

 

Mơ đi!  

 

Ta ghé tai Kim Cúc dặn dò một câu, nàng ta lập tức cao giọng hô lớn:  

 

"Vừa rồi trong viện có bóng dáng lạ, chắc chắn là trộm! Nếu phát hiện người lạ, cứ đánh chếc ngay!"  

 

Không lâu sau, Kim Cúc lại đến gần, thì thầm vào tai ta:  

 

"Phu nhân, cửa sổ phía sau vừa bị mở ra một chút, thấy có người canh liền đóng lại ngay."  

 

Ta mỉm cười hài lòng.  

 

Có người trông chừng, Lâm Gia Hiền đừng hòng ra ngoài, chỉ có thể co ro trong tủ áo như con rùa rụt cổ!  

 

*

 

Lúc này, cửa phòng mở ra, mẹ chồng giận dữ xông ra, lớn tiếng quát ta:  

 

"Lưu Sương, con làm cái trò gì vậy? Giở thói ngang ngược trong viện tẩu tẩu sao? Truyền ra ngoài còn ra thể thống gì? Mau rút hết người về đi!"  

 

Ta chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên:  

 

"Lão phu nhân, chuyện đêm nay không thể xem nhẹ. Đại tẩu đột nhiên bệnh nặng, phủ y lại bỏ thuốc hại người, sao có thể sơ suất?"