Trùng Sinh Sau Khi Nuôi Con Cho Kẻ Khác, Ta Bắt Gian Tại Trận!

Chương 6



Một người hừ lạnh, khó chịu nói:  

 

"Hầu phủ gấp rút mời chúng ta đến, tưởng có bệnh tình nguy cấp, hóa ra chỉ là cảm lạnh. Bây giờ lại hối thúc chúng ta đi ngay, chẳng phải đùa cợt người sao?"  

 

Bà mẹ chồng đỏ bừng mặt, tức đến nói không nên lời.  

 

Ta lạnh nhạt lên tiếng:  

 

"Hai vị đại phu có điều không biết, trước đó phủ y cũng nói là phong hàn. Nhưng sau khi đem thuốc tới, đại tẩu ta uống vào lại nôn ngay, còn khẳng định không phải thuốc trị phong hàn.  

 

"Chúng ta lo lắng, nên mới mời hai vị đến bắt mạch lần nữa."  

 

"Có chuyện này sao?"  

 

Hai vị đại phu nghiêm mặt, cau mày hỏi.  

 

Ta ra hiệu cho Kim Cúc, nàng lập tức mang bọc thuốc cặn ra, cung kính đưa cho họ xem:  

 

"Hai vị đại phu, đây có phải thuốc trị phong hàn không?"  

 

Hai vị đại phu vừa nhìn đã biến sắc!  

 

"Tuyệt đối không phải!" Một người hoảng hốt:  

 

"Trong này có cả rết và mã tiền tử, đều là độc dược cực mạnh!"  

 

Ta đập bàn, tức giận đứng dậy:  

 

"Quả nhiên có kẻ muốn hạ độc đại tẩu! Nhất định phải tra rõ!"  

 

"Ngô ma ma!"  

 

"Lão nô có mặt!"  

 

"Lập tức đi báo quan!"  

 

"Rõ!"  

 

*

 

"Không được!" Văn Phi và mẹ chồng hốt hoảng hét lên.  

 

Ta bình thản cười, quay sang Ngô ma ma:  

 

"Mau đi!"  

 

Ngô ma ma lập tức rời đi, không hề do dự.  

 

*

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Bà mẹ chồng và Văn Phi lúc này đều hoảng loạn đến cực điểm.  

 

Thuốc này vốn là dùng để giải độc cho Lâm Gia Hiền, nhưng Văn Phi chỉ bị cảm lạnh, nếu uống vào sẽ thành độc dược.  

 

Hai vị đại phu có mặt, bọn họ không thể giấu giếm được nữa!  

 

Ta hờ hững liếc nhìn tủ áo.  

 

Còn chưa ra sao?  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lâm Gia Hiền, ngươi nhịn giỏi thật đấy!  

 

Để xem ngươi chịu được bao lâu!  

 

*

 

"Rầm—"  

 

Đột nhiên, bên trong tủ áo vang lên tiếng động!  

 

"Gì vậy?" Ta nhíu mày.  

 

"Không có gì!" Mẹ chồng và Văn Phi đồng thanh hét lên.  

 

Ngay lúc đó—  

 

"Ưm...!"  

 

Một tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ trong tủ!  

 

Hai vị đại phu hoảng hốt đứng phắt dậy:  

 

"Trong tủ có người!"  

 

Ta thản nhiên phất tay:  

 

"Kim Cúc, mở ra xem thử đi."  

 

Trước khi mẹ chồng kịp cản lại, Kim Cúc đã nhanh tay giật mạnh cánh cửa tủ!  

 

"Rầm!"  

 

Một bóng người đổ sập xuống đất, toàn thân co giật dữ dội, miệng sùi bọt mép!  

 

"Thế tử gia?!"  

 

Kim Cúc kinh hãi hét lên.  

 

Mọi người trong phòng đều trợn mắt sững sờ!

 

06

 

Lâm Gia Hiền ngã lăn ra từ trong tủ quần áo, trợn trắng mắt, sùi bọt mép, đã hoàn toàn bất tỉnh.

Ta giả vờ kinh ngạc, che miệng thốt lên: "Chuyện… chuyện gì thế này? Tại sao thế tử gia lại trốn trong tủ của tẩu tẩu?"

Văn Phi lập tức tái mặt.

Lần này không phải là trắng bệch kiểu giả vờ yếu đuối, mà là trắng bệch thật sự, không còn chút huyết sắc nào.

Ta trầm ngâm giây lát, sau đó ánh mắt ngày càng hiện rõ vẻ kinh hãi: "Tẩu tẩu? Trước đây đã có lời đồn rằng trước khi xuất giá, tẩu từng có quan hệ mật thiết với thế tử. Ta vốn không tin, nhưng hôm nay mới hiểu ra… thì ra lời đồn là thật!"

Một chậu nước bẩn, ta dứt khoát dội thẳng lên đầu Văn Phi.

Mà thực ra, đây đâu phải nước bẩn, mà là sự thật!

Văn Phi choáng váng, cả người run rẩy, giọng nói mềm nhũn: "Không… không phải như muội nghĩ đâu…"

Ta lạnh giọng cắt ngang: "Vậy thì là thế nào? Từ khi ta gả vào hầu phủ, thế tử gia rất ít khi đến Khang Thanh viện của ta. Hôm nay ta phải tốn bao công sức mới giữ được chàng ở lại dùng bữa, chuẩn bị cả một đêm động phòng hoa chúc. Kết quả thì sao? Tẩu lại loanh quanh ngoài cửa viện của ta, còn cố tình sai nha hoàn đứng canh ở đó… Sau khi thế tử nói chuyện với nha hoàn của tẩu, liền lập tức mất hồn mất vía, vội vã ăn qua loa vài miếng rồi chạy mất!"

"Ta đã vô cùng khó chịu, nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Thế mà lại nghe tin tẩu bị bệnh, ta nghĩ dù sao cũng chẳng ngủ nổi, chi bằng sang thăm tẩu một chút… Nhưng không ngờ lại thấy thế tử gia của ta đang ở đây! Hai người rốt cuộc đã tư tình với nhau từ bao giờ?"

"Không… không phải vậy!" Văn Phi hoảng hốt bước đến, nắm lấy tay ta, nước mắt lưng tròng: "Lưu Sương, muội hãy tin ta, sự thật không như muội nghĩ đâu!"

Ta hất tay nàng ta ra, cười nhạt: "Vậy tẩu nói xem, một nam nhân xa lạ nửa đêm ở trong phòng tẩu, thì phải giải thích thế nào?"

Văn Phi lắp bắp, còn những ánh mắt xung quanh đều trở nên ái muội, càng lúc càng lộ rõ vẻ khinh bỉ.

Dù nàng ta có cố gắng biện minh thế nào cũng không thể che giấu được sự thật: Thế tử đã trốn trong tủ quần áo của nàng ta suốt cả đêm!

Ta nhếch môi lạnh lùng: "Không thừa nhận à? Vậy ta hỏi tẩu thêm một chuyện nữa. Tẩu đón sinh thần, thế tử gia bỏ mặc ta chạy đến Hạ Phong viện của tẩu, rốt cuộc là có ý gì? Rõ ràng toàn phủ đều biết tối nay thế tử sẽ ngủ lại viện của ta, nhưng vì sao cuối cùng chàng lại đến viện của tẩu?"

Môi Văn Phi run rẩy.

Ánh mắt những người xung quanh đều lộ rõ sự khinh miệt.