Trùng Sinh Sau Khi Nuôi Con Cho Kẻ Khác, Ta Bắt Gian Tại Trận!

Chương 5



Bà ta tức đến nghiến răng:  

 

"Ai bỏ thuốc hại người? Mau thả phủ y ra!"  

 

Ta giữ nguyên vẻ điềm tĩnh:  

 

"Chính đại tẩu đã nói vậy."  

 

Vừa dứt lời, Văn Phi được nha hoàn đỡ ra, mẹ chồng lập tức giơ tay tát mạnh:  

 

"Là con nói?"  

 

Trên gương mặt trắng nõn của Văn Phi lập tức hằn rõ năm ngón tay đỏ rực.  

 

Nàng ta ngấn nước mắt, run rẩy nói:  

 

"Mẹ… đây là hiểu lầm, nhưng nếu đệ muội đã lo lắng cho con như vậy, con không muốn phụ lòng tốt của nàng ấy. Con sẽ đến Hồi Xuân Đường khám bệnh."  

 

Mẹ chồng ngay lập tức vỗ đùi phụ họa:  

 

"Đúng đúng, mau đến Hồi Xuân Đường khám bệnh! Đi ngay bây giờ!"  

 

Bà ta quay sang ta, vội vã nói:  

 

"Lưu Sương, không phải con muốn chăm sóc tẩu tẩu sao? Vậy đi theo nó đi!"  

 

*

 

Ha! Một màn này quen quá nhỉ?  

 

Chả trách kiếp trước ta chếc thảm như vậy.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Thứ nhất, bọn chúng liên kết lừa gạt, cùng nhau đối phó ta.  

 

Thứ hai, Văn Phi tuyệt đối không đơn giản.  

 

Có thể nhanh chóng giấu Lâm Gia Hiền, giả bệnh lừa ta, rồi bày ra kế rời khỏi đây… đúng là có bản lĩnh.  

 

Ta vừa rồi lấy cớ chăm sóc tẩu tẩu để ở lại, nay Văn Phi muốn rời đi, theo lý ta cũng phải đi cùng.  

 

Ta vừa đi, đám người ta mang đến cũng phải rút, như vậy Lâm Gia Hiền mới có cơ hội an toàn chạy thoát!  

 

Hừ! Tính toán giỏi quá nhỉ!  

 

*

 

Kim Cúc bỗng lên tiếng:  

 

"Đại phu nhân, đại phu từ Hồi Xuân Đường sắp đến rồi. Nếu bây giờ người rời đi, lỡ hai bên bỏ lỡ nhau, chẳng phải phí công sao?"  

 

Ta bình tĩnh mỉm cười, thong thả nói:  

 

"Đại tẩu à, nhìn tẩu yếu ớt thế này, tốt nhất nên ở lại đợi đại phu đến khám cho cẩn thận. Ta cũng đã gọi xe ngựa rồi, chắc sẽ đến ngay thôi."  

 

Hai mẹ con họ không ngờ ta sống chếc không chịu đi, gương mặt lập tức đỏ bừng vì tức!

 

05

 

Bà mẹ chồng lại mắng ta, ta giả vờ vô cùng ấm ức, mắt rưng rưng:  

 

"Lão phu nhân, xin hỏi con làm sai ở đâu?"  

 

Mọi hành động của ta tối nay đều hợp tình hợp lý, không ai có thể bắt bẻ được gì.  

 

Ta cắn môi, nghẹn ngào:  

 

"Nếu chăm sóc đại tẩu, bắt kẻ hại chủ tử mà cũng sai, vậy con thực sự không biết thế nào mới đúng nữa."  

 

"Ngươi—!"  

 

Bà ta tức đến nói không nên lời, giơ tay chỉ thẳng vào mặt ta, run lên vì giận.  

 

Văn Phi lập tức nhắc khéo:  

 

"Lão phu nhân, người là chủ mẫu một nhà, ai dám cãi lệnh của người chứ?"  

 

Bà mẹ chồng bừng tỉnh, lớn tiếng quát:  

 

"Tô Lưu Sương! Mau dẫn người của ngươi rời khỏi đây!"  

 

Ta mỉm cười, giọng điệu vô tội:  

 

"Tại sao ạ?"  

 

"Không có tại sao hết! Ta là chủ mẫu, chẳng lẽ còn phải giải thích với một đứa con dâu như ngươi?"  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Bà ta ngẩng cao đầu, quát lên đầy uy quyền:  

 

"Ngươi dám chống đối mẹ chồng à?"  

 

Đây là điển hình của lý lẽ không thông, liền dùng quyền lực ép người.  

 

Cách này thực sự rất hữu dụng.  

 

Ta dịu dàng cười, cúi đầu ngoan ngoãn:  

 

"Lão phu nhân nói rất đúng, con lập tức cho người lui. Tuy nhiên, vì phủ y dám hạ độc hại chủ tử, chắc chắn có kẻ đứng sau sai khiến.  

 

"Vậy nên, để bảo vệ an toàn cho đại tẩu, con đã sai người đi báo quan rồi ạ. Đợi quan binh đến, con sẽ lập tức rút lui."  

 

"Ngươi nói cái gì?!"  

 

Bà mẹ chồng và Văn Phi trợn to mắt, mặt mày tái mét.  

 

Bà ta tức đến mức suýt ngất, tay run run chỉ vào ta.  

 

Nếu quan binh đến, Lâm Gia Hiền tuyệt đối không thoát được!  

 

Hơn nữa, nếu để quan binh phát hiện Lâm Gia Hiền nửa đêm lén lút trốn trong phòng góa phụ, thì cả kinh thành sẽ chấn động!  

 

*

 

Đúng lúc này, Ngô ma ma từ ngoài chạy vào, hớt hải kêu lớn:  

 

"Đại phu đến rồi! Đại phu đến rồi!"  

 

Hai đại phu trực đêm của Hồi Xuân Đường đã được mời đến.  

 

Ta mỉm cười:  

 

“Đại tẩu, mau để đại phu bắt mạch đi nào."  

 

Văn Phi và mẹ chồng liếc nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.  

 

Ta nhìn họ, dịu dàng an ủi:  

 

"Đại tẩu đừng sợ, hai vị đại phu này đều đức cao vọng trọng, nhất định không có chuyện gì đâu."  

 

Văn Phi nghiến răng, gần như siết chặt nắm tay:  

 

"Đa tạ đệ muội..."  

 

Ta nhẹ nhàng đáp:  

 

"Không có gì, đó là việc muội nên làm mà."  

 

*

 

Hai đại phu bắt mạch cho Văn Phi.  

 

Nàng ta thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt.  

 

Một người chau mày, nhận xét:  

 

"Phu nhân mạch bình hòa, không có gì đáng ngại."  

 

Người còn lại hơi nghi hoặc:  

 

"Nhưng phu nhân ho khan liên tục, sắc mặt nhợt nhạt..."  

 

Văn Phi vội nói:  

 

"Có thể do bị gió lạnh một chút."  

 

Hai vị đại phu bàn bạc một lát, kết luận:  

 

"Vậy chỉ là phong hàn nhẹ, uống ít thuốc là khỏi."  

 

Mẹ chồng nôn nóng đến mức nhảy dựng lên, vội la lớn:  

 

"Vậy thì kê đơn nhanh lên rồi đi đi!"  

 

*

 

Hai vị đại phu mặt mày sa sầm.  

 

Họ có danh vọng cao trong kinh, các quan lớn quyền quý đều phải nể mặt vài phần.  

 

Nay họ nửa đêm vất vả đến đây, vậy mà bà mẹ chồng này lại tỏ thái độ như đuổi ăn mày!