Lão phu nhân và Văn Phi đang định lao vào nhau cào cấu, Đại Lý Tự thừa liền trầm giọng quát:
"Đủ rồi! Trước tiên phải làm rõ vụ án!"
Ta hài lòng ngồi xuống, thưởng thức màn kịch này một cách vui vẻ.
*
Văn Phi khóc thút thít, kể lại toàn bộ sự việc, đặc biệt nhấn mạnh rằng nàng ta bị ép buộc ngủ chung với Lâm Gia Hiền, còn chuyện trúng độc thì hoàn toàn không hay biết.
Quan viên hỏi: "Hôm nay Thế tử đã ăn những gì?"
Văn Phi hận ta thấu xương, lập tức chỉ tay về phía ta, nghiến răng nói:
"Thế tử ăn ở chỗ ả ta trước! Chính ả đã hạ độc!"
"Ả muốn giếc thế tử!"
Ta nhướng mày, giọng điệu trầm xuống:
"Văn Phi, ngươi đừng vu oan bừa bãi. Ta là thế tử phi, cớ gì phải hại phu quân của mình?"
Văn Phi gằn từng chữ: "Bởi vì ngươi không được sủng ái!"
Nàng ta nhìn ta bằng ánh mắt căm hận, muốn ép ta phải gánh tội thay.
Ta khẽ cười, không tranh cãi, chỉ thong thả nói:
"Đúng là Thế tử đã ăn cơm tại Khang Thanh Viện, nhưng cũng ăn ở Hòa Phong Viện của ngươi."
"Không chỉ vậy, hôm nay thế tử còn ra phố, có thể đã ăn gì đó bên ngoài. Vậy mà ngươi lại đổ hết lên đầu ta?"
"Sao thế? Ngươi là kẻ thông dâm, bị ta vạch trần, giờ lại muốn ăn thịt uống m.á.u ta cho hả giận sao?"
"Văn Phi vốn dĩ là tiện nhân! Lão thân chưa từng gặp nữ nhân nào đê tiện đến thế! Đợi đấy, sớm muộn gì ta cũng đuổi ngươi ra khỏi cửa!"
Văn Phi trợn mắt nhìn bà ta, nhưng rất nhanh, nàng ta lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nhắc nhở:
"Lão phu nhân, trước mặt bao nhiêu người, có lời nào nên nói, có lời nào không, mong người cân nhắc kỹ càng."
Lời này chẳng khác nào một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào lão phu nhân, nhắc bà ta nhớ rằng nếu chuyện đứa con hoang bị bại lộ, Văn Phi có thể trở thành kẻ đáng bị thiên hạ phỉ nhổ, nhưng cả Lâm Gia Hiền và phủ Hầu gia cũng sẽ mất hết danh dự.
Lão phu nhân siết chặt tay, cố nén cơn giận, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
*
Lúc này, đại phu của Hồi Xuân Đường bỗng lên tiếng:
"Không đúng! Mau đưa phần bã thuốc khi nãy đây cho lão phu xem!"
Ta lập tức ra hiệu cho Kim Cúc mang qua.
Hai vị đại phu cẩn thận quan sát, ngửi thử, rồi bất chợt kêu lên đầy kinh ngạc:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Là thứ này! Đây đáng lẽ phải là giải dược!"
Ta cố tình hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Phu nhân, bát thuốc mà tên ngự y kia sắc, có lẽ chính là giải dược cho thế tử! Nếu chúng ta tự giải độc, sẽ tốn rất nhiều công sức, mà thế tử lại không thể trì hoãn thêm!"
"Phải mau chóng gọi tên phủ y đó lên tra hỏi! Nếu xác nhận đúng là giải dược, thì phải lập tức sắc lại, thế tử không thể chờ lâu hơn nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta lạnh lùng phán: "Đem kẻ đã đầu độc tẩu tẩu – tên phủ y kia lên đây!"
*
"Đầu độc đại phu nhân?!"
Quan viên của Đại Lý Tự lập tức nhíu mày, ánh mắt sắc bén, rõ ràng đã cảm nhận được có điều bất thường.
Không lâu sau, ngự y bị kéo lên từ phòng củi, cả người đầy thương tích, mặt mũi bầm dập, đau đớn không chịu nổi.
Vừa nhìn thấy lão phu nhân, hắn ta lập tức quỳ sụp xuống, hoảng sợ kêu gào:
"Lão phu nhân, xin cứu mạng!"
Lão phu nhân tránh ánh mắt hắn, không dám nhìn thẳng.
Ta cầm phần bã thuốc trong tay, giọng điệu sắc bén:
"Đêm nay, ngươi sắc bát thuốc này, rốt cuộc là để cho ai uống?"