Đến c.h.ế.t tôi mới biết mình lấy được gã chồng là người hay quỷ.
Thi thể tôi... còn đang nằm trong nhà xác, anh ta đã mặt mày hớn hở cưới một cô dâu đang mang thai vượt mặt vào nhà.
Trong tay anh ta, còn dắt theo một đứa bé trai tầm bảy tám tuổi.
Bọn họ sống trong nhà tôi, tiêu xài sính lễ tôi mang theo, ăn ngon uống lành.
Cuối cùng còn mắng tôi c.h.ế.t quá muộn, làm ảnh hưởng đến việc đoàn tụ của “gia đình họ”.
Thì ra, người tốt không sống lâu là vì mù mắt, đổ m.á.u nuôi súc sinh.
1
Khoảnh khắc trước, tôi còn hối hận đến mức không muốn sống nữa, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt khiến tôi c.h.ế.t lặng.
Trong căn phòng dán đầy chữ hỷ đỏ tươi, treo bóng bay màu sắc rực rỡ trang trí đám cưới, trong ngoài chật kín người.
“Ôi chao, sao lại xảy ra chuyện thế này, sính lễ sáu vạn sáu sao lại thiếu mất hai vạn chứ, rốt cuộc ai lấy?”
“Ai mà biết được, nghe nói nữ trang vàng của cô dâu cũng không cánh mà bay.”
Nhất Phiến Băng Tâm
Còn trong lòng tôi, cũng đang dồn nén một cơn giận dữ và uất ức, như muốn bùng nổ.
Cảnh trước mặt là: Cái tên Thái Chí Cường đang trừng mắt tức giận nhìn tôi:
“Lý An An, em làm loạn đủ chưa? Chỉ thiếu hai vạn và vài món trang sức vàng thôi mà em cũng báo cảnh sát, làm chúng ta mất hết mặt mũi. Em đừng quên hôm nay là ngày cưới của chúng ta đấy.”
Ngày cưới?
Tôi lập tức bừng tỉnh.
Tôi đã trùng sinh rồi, trùng sinh ngay trong đêm tân hôn mà tôi từng làm loạn đến mức một mớ hỗn độn.
Sính lễ và trang sức vàng của tôi đều bị lấy mất một phần, tôi muốn tìm lại, nhưng mẹ chồng và Thái Chí Cường đều cản tôi, nói: “Mai rồi tính.”
Tôi là người hiểu luật.
Tôi nói: “Tiền mặt và trang sức mất đi cộng lại cũng tới bảy tám vạn, bây giờ không tìm, đợi ra khỏi cánh cửa này rồi thì tìm kiểu gì nữa?”
Tôi trước giờ vẫn luôn dịu dàng với Thái Chí Cường, bị sự quan tâm giả tạo của anh ta che mắt, nhưng khi gặp chuyện khác, tôi rất cứng rắn.
Tôi mặc kệ anh ta ngăn cản, cứng rắn khóa trái cửa phòng lại, yêu cầu: trước khi cảnh sát tới, không ai được rời khỏi đây.
Họ hàng xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, Thái Chí Cường cảm thấy mất hết thể diện, chẳng những không giúp tôi tìm đồ, ngược lại còn ra lệnh cho tôi dừng gây rối, mau chóng mở cửa ra.
Kiếp trước, tôi xấu hổ vô cùng, thấy anh ta tức giận như vậy, cuối cùng đành phải mở cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Và cứ thế, cửa vừa mở.
Đám đông giải tán, tài sản bị mất cũng hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.
Cho đến... nửa năm sau ngày cưới, tôi thấy mẹ chồng treo đầy những món trang sức vàng từng mất lên người, soi gương với nụ cười rạng rỡ trên mặt.
Nghĩ đến đây, tôi quay sang nhìn bà mẹ chồng đang mặt nặng như đeo đá, đầy oán khí ngồi một bên.
Tôi lập tức gọi báo cảnh sát.
Giọng Thái Chí Cường kinh ngạc: “Lý An An, em! Em thực sự báo cảnh sát rồi à?”
Anh ta vẫn luôn cho rằng mình nắm tôi trong lòng bàn tay, vậy mà bây giờ, tôi lại chẳng còn nghe lời anh ta nữa.
02
Tôi cười lạnh trong lòng.
Đã được ông trời mở mắt, cho tôi – Lý An An – trùng sinh một lần nữa, thì đám cặn bã như Thái Chí Cường và mẹ anh ta, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
“Cái gì? Báo cảnh sát rồi à? Cô báo cảnh sát làm gì, mau cúp máy ngay!”
Mẹ chồng tôi hoảng lên trước, cuống quýt đến mức chân tay luống cuống: “Biết... biết đâu cô để ở đâu đó mà quên mất thì sao, báo cảnh sát làm gì chứ? Cô định để cảnh sát bắt ai?”
Tôi chẳng buồn đáp, chỉ mệt mỏi ngồi xuống mép giường phía sau.
Trên chiếc drap đỏ rực, người ta đã xếp hình trái tim lớn bằng lạc, nhãn, chà là đỏ... với ý nghĩa “sớm sinh quý tử”.
Lần đầu nhìn thấy cảnh này, tôi từng vui mừng biết bao.
Cuối cùng tôi cũng đã thuyết phục được mẹ mình, để cưới người đàn ông mình yêu. Từ đây về sau, tôi sẽ cùng anh ta chia ngọt sẻ bùi, vượt qua những tháng ngày tuy gian khổ nhưng hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng bài học từ kiếp trước đã khắc cốt ghi tâm: phụ nữ đừng bao giờ trở thành kẻ si tình mù quáng, càng đừng làm vị cứu tinh muốn thay đổi vận mệnh người khác.
Bởi vì trong mắt những người như anh ta, bạn không phải là cứu tinh, mà là bậc thang giúp anh ta trèo lên cao, là viên gạch lót đường cho anh ta bước đi. Đến khi sự nghiệp thành công, người đầu tiên bị anh ta đá bay, chính là bạn!
“An An, đừng làm loạn nữa, mẹ nói đúng đấy, chắc là em để nhầm đâu đó rồi quên mất, để mẹ giúp em tìm cùng, được không?”
Thái Chí Cường luôn tự nhận là khôn khéo, giờ thấy tôi thực sự đã báo cảnh sát, lại còn báo rõ địa chỉ cụ thể, thì bắt đầu cuống lên.
Tôi liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo đầy xa cách khiến anh ta bỗng khựng lại.
Căn nhà này là sính lễ tôi cẩn thận lựa chọn, vị trí đắc địa, xung quanh không chỉ có ngân hàng, bệnh viện, siêu thị lớn, mà còn có mấy đồn cảnh sát.
Chẳng bao lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.
“An An?” – Lúc này Thái Chí Cường thật sự hoảng hốt: “Anh xin em đấy!”
Lúc này, đừng nói là tôi, đến cả bạn bè thân thích xung quanh cũng dần nhận ra sự khác thường: Dường như mẹ con Dương Xuân Hoa và Thái Chí Cường – hai người này – có vấn đề rồi.