Tôi hoàn toàn không cho anh ta cơ hội nói lời vô ích, sau khi đón cảnh sát vào nhà, tôi lập tức kể rõ toàn bộ đầu đuôi sự việc.
Cảnh sát từng trải, liếc mắt một cái liền xác định được kẻ tình nghi, vừa định lên tiếng...
Thái Chí Cường vội vàng huých vào khuỷu tay mẹ mình một cái.
Nhất Phiến Băng Tâm
Khuôn mặt già nua của mẹ anh ta – Dương Xuân Hoa – đã đỏ bừng cả lên, không thể để con trai mất mặt được, vì con trai chính là mạng sống của bà ta.
“Đồng chí cảnh sát, là con dâu tôi hiểu lầm thôi, mấy thứ đó… không mất, không mất đâu!”
Bà ta đành bước lên thừa nhận, nở nụ cười lấy lòng: “Thật ra chuyện này là lỗi của tôi, hôm nay là ngày cưới của con trai tôi, trong nhà người đến người đi đông quá, tôi… tôi chỉ nghĩ… người đông thì dễ lẫn lộn, nên tôi muốn giữ giùm con dâu vài thứ…”
Nói vậy là có ý gì?
Những người họ hàng có mặt lập tức tỏ ra không vui:
“Ôi chao, chị họ nói vậy là sao? Là đang coi tụi tôi là trộm à? Sợ tụi tôi ăn cắp sính lễ của con dâu chị sao?”
“Ha! Ai là trộm chứ? Nhìn kìa, chính chị ta mới là kẻ trộm đó!”
“Đúng vậy, nãy giờ tôi đã thấy Thái Chí Cường và mẹ anh ta có gì đó không đúng rồi, hóa ra là bà già này lấy đồ thật. Bà ta tham của con dâu, còn định đổ tội cho chung ta là ăn cắp!”
Đám người đó toàn là họ hàng bên nhà họ Thái, từng người một bắt đầu quay sang công kích Dương Xuân Hoa.
Còn Dương Xuân Hoa thì chẳng hề cảm thấy mình có lỗi, bà ta tức tối, trừng người này, liếc người kia, đến mức khiến mấy anh cảnh sát cũng phải cau mày.
Mẹ của Thái Chí Cường – Dương Xuân Hoa – quả thật không phải hạng tử tế gì.
Ở trong làng, đừng thấy bà ta lùn tịt, mặt mũi có vẻ thật thà, thực ra bên trong lại vô cùng ngang ngược, bá đạo, lại còn thích chiếm chút lợi nhỏ.
Nếu không chiếm được lợi, bà ta lập tức ngã vật xuống đất gào khóc: “Bị bắt nạt rồi! Tôi bị bệnh tim, bị cao huyết áp! Nếu ai ép tôi đến chết, tôi sẽ để các người phải ngồi tù!”
Nhưng giờ đối mặt với cảnh sát mặc sắc phục, khí thế nghiêm nghị, bà ta – kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, lại sợ kẻ mạnh – bắt đầu run rẩy.
“Đã thừa nhận là mình lấy, vậy đồ đâu?” – cảnh sát hỏi.
“Tôi... tôi đi lấy.”
Dương Xuân Hoa co rúm người lại, chỉ đành chạy về phòng mình, ôm ra một hộp giày rồi mở ra.
Bên trong chính là bộ trang sức vàng được làm theo hình dáng hoa mẫu đơn mà tôi bị mất, còn có hai cuộn tiền mặt được buộc chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lúc này, không chỉ họ hàng đang lén cười, mà cả hai cảnh sát cũng bất lực, liếc bà ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Cảnh sát giao lại đồ cho tôi, tôi không nhịn được mà đỏ hoe cả mắt.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi trùng sinh, tôi giành lại được thứ mình từng mất ở nhà Thái Chí Cường.
“Sau này, những thứ quý giá như thế này phải giữ cho kỹ.” – một cảnh sát tốt bụng nhắc nhở.
Tôi lau nước mắt, vội vàng nói: “Làm ơn đợi một chút, hôm nay hôn sự này tôi không cưới nữa. Tôi sợ bọn họ đánh tôi, làm ơn chờ một lát. Tôi muốn đi tìm mẹ tôi, mẹ tôi còn đang nằm viện.”
4
Vì tôi nhất quyết đòi kết hôn với Thái Chí Cường, mẹ tôi tức đến mức phát bệnh cao huyết áp, giờ vẫn còn đang nằm viện.
Ban đầu tôi muốn hoãn đám cưới lại, nhưng Dương Xuân Hoa lại nói: “Ngày này là tôi đặc biệt mời thầy về xem rồi, là ngày tốt ngàn năm có một, không thể lỡ được. Nếu hôm nay không cưới, thì sau này cưới vào ngày nào cũng chẳng tốt.”
Thái Chí Cường cũng khuyên tôi: “Chỉ là làm hình thức trước mặt bà con thôi, một hai ngày rồi cũng qua nhanh mà. Đến lúc đó, anh sẽ cùng em vào viện chăm sóc mẹ.”
Anh ta gọi mẹ tôi là “mẹ chúng ta”, giọng điệu thân thiết vô cùng.
Tôi lúc đó còn tưởng anh ta hiếu thuận, chu đáo.
Tôi đúng là ngu ngốc, nghĩ lại mới thấy, mấy năm yêu nhau như vậy, Thái Chí Cường có từng thực sự làm gì cho tôi không?
Không có, hoàn toàn không có gì cả.
Thứ duy nhất anh ta bỏ ra, chính là cái miệng của mình.
“An An, em khát thì nhớ uống nhiều nước nhé.”
“An An, hôm nay trời lạnh rồi, em nhớ mặc thêm áo nha.”
“An An, có phải giờ đang chán không? Anh dắt em ra công viên dạo một vòng nhé?”
Chỉ có thế, ngoài mấy lời đường mật ấy, chẳng có gì hết!
Tôi thật sự nghi ngờ không biết có phải mình bị trúng bùa mê thuốc lú gì không. Nếu không thì sao lại dễ dàng bị lừa như vậy?
“Lý An An, em đừng giận dỗi nữa, mẹ anh cũng đã nói rồi, đây chỉ là hiểu lầm thôi mà.” – Thái Chí Cường vội vàng kéo tay tôi lại.
Tôi hất mạnh tay anh ta ra.
Khi tôi một lần nữa bước ra khỏi phòng, tôi mang theo chiếc vali da đỏ nhỏ của mình, bên trong là sáu vạn sáu tiền mặt tôi mang ra để thể diện cho nhà họ Thái, cùng toàn bộ trang sức vàng mẹ tôi cho làm của hồi môn.
Chỉ riêng mấy thứ đó, cộng lại cũng hơn hai mươi vạn.