Trùng Sinh Tôi Trừng Trị Cặn Bã

Chương 11



Đúng lúc món canh hôm đó Tôn Diễm Diễm chê khó uống, mới húp vài miếng đã vào nhà vệ sinh nôn ra, nên vẫn còn đủ sức phản kháng. 

 

Thù cũ hận mới bốc lên đầu, cô ta nổi giận, giật lấy chai thuốc diệt cỏ trong tay Dương Xuân Hoa, ép ngược lại vào miệng bà ta, đổ thẳng vào cổ họng. 

 

Lúc hàng xóm nghe thấy động tĩnh chạy sang xem, Tôn Diễm Diễm đang định cầm túi chạy trốn. 

 

Nhưng sớm đã có người báo cảnh sát. 

 

Dương Xuân Hoa c.h.ế.t trong bệnh viện vì bị paraquat hành hạ, còn Tôn Diễm Diễm bị bắt giam, đưa thẳng vào tù. 

 

Còn lại cho Thái Chí Cường – là một đứa trẻ mới mấy tháng tuổi, đang khóc ré lên vì đói. 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Bây giờ sữa bột đắt đỏ biết bao, tã giấy thì vừa mắc vừa hao cực nhanh. 

 

Trẻ con nhỏ thế, gió thổi là cảm, lạnh chút là sốt, ăn uống không đúng là tiêu chảy – Thái Chí Cường bị hành cho đến mức đầu tơ tóc rối tung. 

 

Anh ta vay vô số khoản nợ online, ngày nào cũng bị các nền tảng cho vay gọi điện đòi nợ. 

 

“Chẳng phải đây chính là đứa con trai mà anh ta ngày đêm thương nhớ sao? 

 

“Vậy thì phải nuôi cho tốt, nuôi lớn đàng hoàng đấy.” – Tôi nói.

 

Một đứa con vướng víu bên người, Thái Chí Cường chắc chắn khó lòng ngóc đầu dậy. 

 

Anh ta sẽ để đứa bé đó làm gánh nặng cả đời sao? 

 

Quả đúng như tôi dự đoán – Thái Chí Cường đã bán đứa bé đó đi! 

 

Hai vạn tệ! 

 

Tôi lập tức báo cảnh sát. 

 

Cảnh sát nhanh chóng tìm lại được đứa bé và bắt được Thái Chí Cường khi anh ta đang định bỏ trốn. 

 

Vì đứa trẻ còn quá nhỏ, cảnh sát chỉ giáo dục anh ta một trận, rồi bắt anh ta tiếp tục nuôi con. 

 

Thế là Thái Chí Cường bắt đầu cuộc sống vừa bế con vừa đi làm thuê, bị người ta hắt hủi, bị từ chối khắp nơi, sống chẳng khác gì kẻ lang thang. 

 

Đứa con này – anh ta không thể nào vứt bỏ được. 

 

Dù anh ta có làm gì, thậm chí gửi con về quê, miệng thì nói mỗi tháng sẽ gửi cho hàng xóm hai nghìn tệ để giúp trông, nhưng thực chất chỉ định gửi một hai tháng rồi lặn luôn. 

 

Nhưng còn có tôi mà! Tôi quá tốt bụng. 

 

Tôi sẽ luôn “đúng lúc” báo cho hàng xóm anh ta đang ở đâu, làm gì, sống ở địa chỉ nào – đảm bảo đứa trẻ đó, anh ta cả đời cũng không thoát khỏi. 

 

Có đứa con bên mình, Thái Chí Cường muốn tìm một người phụ nữ có tiền để tiếp tục ăn bám, mơ đi! 

 

Cuộc sống lao lực ngày đêm khiến anh ta chẳng còn nhớ phải soi gương xem mình giờ đã già nua tiều tụy đến mức nào. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Với bộ dạng ấy, lấy gì mà đi câu mấy bà chị có tiền? 

 

Phụ nữ có tiền ai chẳng thích mấy cậu trai trẻ trắng trẻo, da dẻ mịn màng như “chó con nhỏ”? 

 

Sao có thể để mắt tới một kẻ như anh ta? 

 

Khi tôi đã có cuộc sống mới, thì lần tiếp theo tôi nghe tin về Thái Chí Cường – là trong một đoạn video ngắn. 

 

Một cậu nhóc tầm hơn mười tuổi, không chịu đi học, suốt ngày ru rú trong phòng trọ chơi game. 

 

Cha nó khuyên răn mãi không được, cố nhẫn nhịn khuyên nó đến trường, hai cha con cãi nhau. 

 

Không ngờ thằng bé đó lại cầm d.a.o gọt hoa quả, đ.â.m cha mình liên tiếp mười tám nhát – nhát nào cũng thấy m.á.u – rồi hoảng loạn bỏ trốn. 

 

Trong thời đại đầy rẫy camera giám sát như hiện nay, chưa tới một ngày, nó đã bị bắt lại.

 

Phiên ngoại 

 

“Thái Chí Cường? Đây… chẳng phải là tên mà trước kia…” 

 

Mẹ tôi cũng nhìn thấy đoạn video ngắn đó, vẻ mặt đầy kinh ngạc, đang nói nửa chừng thì dừng lại, chắc thấy bẩn mồm nên không thèm nói tiếp. 

 

Bà bảo tôi cũng đừng xem nữa: “Xem làm gì cho bực mình, còn buồn nôn. Mấy người như thế, vốn dĩ bản chất đã xấu xa, thì còn mong dạy dỗ ra được đứa con ra hồn gì?” 

 

Đúng vậy, Thái Chí Cường và mẹ anh ta – Dương Xuân Hoa – đều chẳng phải loại tốt lành gì, trong m.á.u đã mang theo độc tính, nên con cái bọn họ, tám chín phần mười cũng thừa hưởng cái gốc rễ đó. 

 

Tôi không nói gì. 

 

Chỉ mỉm cười. 

 

Hiện giờ tôi đã sớm kết hôn, là do đi xem mắt mà gặp được một người đàn ông môn đăng hộ đối, là giáo viên dạy trong trường học. 

 

Miệng lưỡi không khéo bằng Thái Chí Cường, nhưng tính tình hiền lành, bao dung, lý trí và có trách nhiệm. 

 

Con gái chúng tôi giờ cũng học cấp hai rồi, tuy học hành chỉ ở mức trung bình, nhưng rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện. 

 

Là con gái – và tôi cũng không có ý định sinh thêm. 

 

Gia đình tôi bình yên hạnh phúc, là kiểu hạnh phúc giản dị trong hàng vạn gia đình ngoài kia. 

 

Tôi thấy như vậy là đủ rồi. 

 

Tôi hạnh phúc, thì mẹ tôi càng mãn nguyện hơn: “Bình bình đạm đạm mới là phúc. Mình là người bình thường thì đừng mơ mộng gì đến mấy thứ tình yêu yêu đương đương nữa. Người dân lương thiện thì cứ sống đàng hoàng, có phải đang đóng phim đâu.” 

 

“Mẹ, con hiểu mà.” – Bây giờ tôi đã là một đứa con gái biết nghe lời mẹ. 

 

Kiếp này, có thể sống lại một lần nữa, tôi chẳng cầu gì cao xa – chỉ cần sống đàng hoàng, sống yên ổn là đủ. 

 

( End )


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com