Trùng Sinh Tôi Trừng Trị Cặn Bã

Chương 10



Thái Chí Cường thì lý trí hơn Dương Xuân Hoa nhiều. 

 

Anh ta không có tiền, đến tiền mổ đẻ còn không biết kiếm ở đâu ra, hơn nữa – mẹ anh ta vừa mới bị chẩn đoán mắc ung thư đấy, chẳng lẽ không chữa sao? 

 

“Thật là… đáng mừng, đáng chúc mừng quá.” 

 

Tôi cười, nói.

 

Đứa bé trai từng xuất hiện trong lễ cưới kiếp trước, cuối cùng cũng đã chào đời. 

 

Lần đầu nó được kéo đến trước mặt tôi, bọn họ đã nói gì với tôi về đứa trẻ này nhỉ? 

 

“Cô ấy quen một người, rồi bị bỏ rơi. Dù sao cũng là một sinh mạng, cô ấy không nỡ bỏ, nên mới sinh ra.” 

 

“Nhìn xem, đứa nhỏ này đáng yêu biết bao.” 

 

Đó là lời của mẹ con Thái Chí Cường và Dương Xuân Hoa. 

 

Tôn Diễm Diễm thì ra vẻ là một người phụ nữ độc lập, sẽ không tái hôn, một lòng một dạ nuôi con: 

 

“Không có đàn ông, tôi vẫn có thể tự mình nuôi con lớn, cố gắng tạo dựng sự nghiệp thuộc về riêng mình.” 

 

Lúc đó tôi thấy cô ta thật không dễ dàng gì. 

 

Cha tôi mất từ khi tôi còn học tiểu học, mẹ tôi cũng không tái hôn, một mình vất vả nuôi tôi khôn lớn, tôi hiểu nỗi vất vả của người mẹ đơn thân. 

 

Cho nên tôi đã không kìm được mà đưa tay giúp đỡ Tôn Diễm Diễm. 

 

Tôi mua quần áo, đồ chơi cho đứa nhỏ, đứa bé nằm viện, tôi tiện tay cũng chuyển ba bốn triệu. 

 

Thậm chí có lần Tôn Diễm Diễm còn cười đùa nói: “Chị tốt với con trai em như vậy, hay là làm mẹ nuôi của bé đi?”

 

18 

 

Nếu không phải Dương Xuân Hoa vô tình từng nói, bên họ có một phong tục – nhận mẹ đỡ đầu cho con trai con gái để “tránh tai họa, xui xẻo”, thì suýt chút nữa tôi đã đồng ý rồi. 

 

Bây giờ nghĩ lại, bọn họ thật sự quá độc ác. 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Lời “chúc mừng” của tôi, trong tai Thái Chí Cường nghe thật chói tai. 

 

“An An, anh…” 

 

Anh ta lại định cầu xin tôi. 

 

Nhưng tôi đã quá chán phải nghe những lời đó rồi. 

 

Nhìn thấy cảnh anh ta chật vật, tôi cảm thấy trong lòng thật hả hê. 

 

Tôi rời đi, bắt đầu cuộc sống mới của chính mình, còn Thái Chí Cường thì sống chẳng khác gì địa ngục. 

 

Không có tiền nằm viện, bệnh tình tạm thời còn chịu đựng được thì Dương Xuân Hoa bắt đầu ở nhà chăm Tôn Diễm Diễm trong thời gian ở cữ. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ban đầu, họ giấu chủ nhà. Có chủ nhà không quan tâm chuyện đó, nhưng cũng có người rất kỹ. 

 

Không may, chủ nhà lần này là một bà cụ còn lớn tuổi hơn Dương Xuân Hoa vài tuổi, rất kiêng kỵ việc phụ nữ ở cữ trong nhà. 

 

Bà ta lập tức đuổi sạch cả nhà ra ngoài. 

 

Bất đắc dĩ, họ phải chuyển đến một khu nhà trọ rẻ tiền trong xóm trọ tồi tàn ở thành phố. 

 

Mẹ chồng nàng dâu suốt ngày vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau. 

 

Đứa bé thì khóc la không ngừng. 

 

Hàng xóm, chủ nhà thì cách vài bữa lại gõ cửa, bảo bọn họ yên tĩnh lại một chút – có thể im lặng không, ồn c.h.ế.t người rồi!

 

Thái Chí Cường ban ngày đi chạy việc, ban đêm chạy giao đồ ăn, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi rã rời, lại còn bị kẹt giữa mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu. 

 

Không, anh ta thậm chí còn chưa kết hôn với Tôn Diễm Diễm, nhưng cô ta ôm con cứ bám riết lấy anh ta, sống c.h.ế.t không chịu rời. 

 

Anh ta liều mạng kiếm tiền, không kiếm tiền thì c.h.ế.t đói. 

 

Đến khi kiệt sức ngất xỉu, được đưa vào bệnh viện, Dương Xuân Hoa như bừng tỉnh ra điều gì đó. 

 

Con trai bà ta, sau khi rời khỏi tôi, sống thật sự quá khổ sở. 

 

Bà nghĩ con trai bà được sinh ra là để hưởng phúc cơ mà, sao có thể chịu khổ như vậy được? 

 

Cùng lúc đó, bà ta cũng nhập viện, bị bệnh hành hạ đến mức sống không bằng chết, nhưng lại không nỡ c.h.ế.t – bà ta không nỡ rời xa đứa con trai của mình. 

 

Hai mẹ con thảm hại vô cùng, bắt đầu quay sang ép Tôn Diễm Diễm đưa tiền. 

 

Ngày trước cô ta đã nhận được bao nhiêu, Thái Chí Cường vậy mà còn ghi lại hết vào một cuốn sổ dày cộm. 

 

Tôn Diễm Diễm vừa thấy ghê tởm, vừa tức giận, mắng thẳng mặt Thái Chí Cường: “Anh không phải đàn ông!” 

 

Rồi hai người lại lao vào đánh nhau.

 

19 

 

Trong một lần cãi nhau nữa, xe cấp cứu đột nhiên xuất hiện dưới khu trọ của bọn họ. 

 

Dương Xuân Hoa được đưa đi gấp, ngay sau đó là xe cảnh sát – Tôn Diễm Diễm bị còng tay và áp giải lên xe. 

 

Thái Chí Cường hồn bay phách lạc, không biết đang chạy đi đâu, là bác sĩ kéo lại, bảo anh ta lên xe cấp cứu tới bệnh viện, anh ta mới chịu đi. 

 

Người theo dõi bọn họ đã báo cho tôi. 

 

Dương Xuân Hoa chịu không nổi nỗi đau bệnh tật, cũng không muốn trở thành gánh nặng cho con trai, liền bỏ thuốc vào đồ ăn của Tôn Diễm Diễm, ép cô ta nói ra mật khẩu thẻ ngân hàng. 

 

“Đó đều là tiền con trai tao cho mày! Mày mau khai ra! Đồ đàn bà không biết xấu hổ! Nếu không có mày, con trai tao đâu ra nông nỗi này! Nói mau!” 

 

Bà ta ác độc, nhưng Tôn Diễm Diễm còn độc hơn. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com