Trùng Sinh Tôi Trừng Trị Cặn Bã

Chương 4



Mẹ tôi từng nói: “Nhà nó nghèo như thế, không có nhà, không có xe, con mà gả cho nó thì sẽ khổ cả đời.” 

 

Tôi lại nói: “Mẹ, con không sợ. Anh ấy không có tiền, con có mà.” 

 

Mẹ giận lắm: “Đàn ông ăn bám nhà vợ thì chẳng phải loại tốt đẹp gì.” 

 

Tôi lại cãi: “Mẹ, chuyện tình cảm mẹ không hiểu đâu. Thái Chí Cường có tốt với con hay không, chỉ con mới biết rõ. Mẹ, chúc phúc cho con đi, con nhất định muốn cưới anh ấy.” 

 

Giờ nghĩ lại, tôi thật chỉ muốn bóp c.h.ế.t “tôi” ngu ngốc hồi đó. 

 

Sao tôi có thể ngu ngốc đến mức ấy chứ? 

 

Thái Thái Hà mặt mày sưng vù, uất ức tức giận quay về.

 

Không biết Thái Thái Hà đã nói gì với Thái Chí Cường, cũng không rõ anh ta đã dỗ dành chị ta ra sao, chỉ biết chẳng bao lâu sau, Thái Chí Cường đã xuất hiện như chưa từng có chuyện gì xảy ra, xách theo một đống đồ, vẻ mặt đầy sốt sắng. 

 

Anh ta tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện của Thái Thái Hà, chỉ nói về vụ sính lễ trong đám cưới: “An An à, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Mẹ anh chỉ là già rồi nên hồ đồ, lòng tốt bị hiểu lầm, bà làm vậy... cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng ta mà thôi...” 

 

Rõ ràng là chuyện mất hết mặt mũi như vậy, mà miệng anh ta vẫn có thể xoay chuyển thành “vì lòng tốt”! 

 

Nghĩ đến kiếp trước, chính anh ta đã hại c.h.ế.t mẹ tôi. 

 

Nhà tôi chỉ có hai mẹ con, sống nương tựa vào nhau, Thái Chí Cường chính là nhìn trúng điểm này nên mới cố tình tiếp cận tôi, lợi dụng tôi, nhằm chiếm đoạt tài sản tuyệt tự nhà tôi. 

 

“Thái Chí Cường, cút cho tôi!” 

 

Tôi xông tới, dồn hết sức lực, tát cho anh ta một cái thật mạnh vào mặt. 

 

Cái tát ấy khiến lòng bàn tay tôi cũng đau rát: “Cút ngay! Nếu không cút, có tin là tôi sẽ bán căn nhà các người đang ở ngay lập tức không hả?!”

 



 

Thái Chí Cường vốn định nổi giận, nhưng cơn tức trong nháy mắt liền xẹp xuống. 

 

Nhà họ Thái nghèo rớt mồng tơi, từ đời ông cha tổ tiên đến nay đều bám đất mà sống ở cái vùng quê nghèo nàn hẻo lánh, đất đai nhà cửa chẳng đáng bao nhiêu tiền, chẳng có gì trong tay. 

 

Hồi đó, khi anh ta học đại học, còn phải đi vay tiền trợ cấp sinh viên. 

 

Đến năm hai đại học, anh ta bắt đầu theo đuổi tôi, tôi thấy thương anh ta. 

 

Tôi rủ anh ta cùng đi ăn, toàn cà thẻ của tôi trả tiền. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh ta mặc quần áo cũ kỹ, cười khổ nói với tôi: “Đợi đến tháng sau có trợ cấp khó khăn, anh sẽ đi mua cái áo mới. Không thể để người ta chê cười em được.” 

 

“An An, xin lỗi em. Một thằng nghèo như anh, thật khiến em mất mặt.” 

 

Tôi khi đó ngốc nghếch, còn xung phong đi mua đồ cho anh ta, còn cổ vũ anh ta: “Chí Cường, không ai nghèo cả đời đâu, đừng để tâm mấy kẻ mắt chó coi thường người khác.” 

 

Tôi không chỉ mua quần áo cho anh ta, mà còn giúp anh ta giải quyết đủ thứ chuyện khó khăn. 

 

Ba anh ta mất mà không có tiền lo ma chay, tôi cho năm vạn. 

 

Chị anh ta sinh con không có tiền, tôi cho hai vạn. 

 

Anh rể anh ta đi xe gây tai nạn, không có tiền đền thuốc men cho người ta, tôi lại đưa thêm hai vạn. 

 

Tôi đã tiêu cho anh ta biết bao nhiêu là tiền.

 

Căn nhà cưới cũng là tôi mua. 

 

Anh ta nói mẹ anh ta đã khổ cả đời, muốn đón bà ấy về ở chung để tiện chăm sóc, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn phụ giúp. Dù có vất vả một chút, mẹ anh ta cũng sẽ vui trong lòng. 

 

Anh ta nói mẹ anh ta hy sinh thiệt thòi như vậy, tôi – đứa ngốc nghếch – lại tiếp tục đi mua quần áo, giày dép, vòng vàng cho Dương Xuân Hoa. 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Còn chị gái anh ta – Thái Thái Hà – cũng được thơm lây không ít. 

 

Càng nghĩ càng tức! 

 

“Cút!” 

 

Tôi quát lớn một tiếng. 

 

Thái Chí Cường nghiến răng, ánh mắt âm trầm nhìn tôi một cái, đây là lần đầu tiên anh ta để lộ ra vẻ hung dữ trước mặt tôi. 

 

Nhưng ngay sau đó, anh ta lại nhanh chóng đổi sang vẻ mặt nhẫn nhịn, dịu dàng nói: “An An, anh biết em đang giận nên mới nói mấy lời đó thôi. Ba năm tình cảm mà, dù em có tức giận thế nào, anh cũng không nỡ trách em.” 

 

Nói xong, anh ta quay sang mẹ tôi, mặt mũi đầy vẻ hiếu thảo: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm dưỡng bệnh, cần gì cứ bảo An An gọi điện cho con.” 

 

Nói như thể cái kẻ ăn bám như anh ta thực sự có thể làm gì cho mẹ tôi vậy. 

 

Đợi Thái Chí Cường đi rồi. 

 

Mẹ tôi mới thở dài: “Mẹ nhìn ra rồi, lần này con thật sự muốn ly hôn. Nhưng nếu con ly hôn, liệu nó có chịu không?” 

 

“Một kẻ xuất thân nghèo nàn, không tiền không thế, khó khăn lắm mới bám được vào miếng thịt béo như con, sống được cuộc đời có nhà có xe có sự nghiệp. Nó chắc chắn sẽ không chịu ly hôn đâu.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com