Trùng Sinh Tôi Trừng Trị Cặn Bã

Chương 3



“Trời ơi, cô thật sự định bỏ đi sao? Trời đất ơi, nhà họ Thái chúng tôi rốt cuộc đã tạo nghiệt gì vậy chứ? Mới cưới xong mà cô dâu đã đòi bỏ nhà đi, muốn chọc tôi tức c.h.ế.t hay sao!” 

 

Thấy cái “túi tiền” như tôi sắp rời đi. 

 

Dương Xuân Hoa lập tức ngồi phệt xuống đất khóc lóc thảm thiết: “Tôi sống không nổi nữa rồi, hay cô g.i.ế.c tôi luôn cho xong!” 

 

“Tôi sống không nổi nữa rồi...” 

 

“Không muốn sống nữa thì đi c.h.ế.t đi.” – Tôi lạnh lùng đáp. 

 

Thái Chí Cường sững người, Dương Xuân Hoa cũng ngây ra. 

 

Nói xong câu đó, tôi còn nhân lúc bà ta đang đờ người, cúi xuống giật luôn chiếc vòng vàng trên tay bà ta – nặng trĩu, ít nhất cũng hơn hai mươi gram: 

 

“Cái này cũng là tôi tặng bà. Giờ tôi với con trai bà không còn liên quan gì nữa, đồ của tôi, bà nên trả lại.” 

 

“Vòng tay của tôi!” – Dương Xuân Hoa gào lên như hóa điên, lao tới định đánh tôi. 

 

“Làm gì đấy, làm gì đấy? Trước mặt chúng tôi mà còn muốn hành hung người à?” – Cảnh sát lập tức chặn bà ta lại. 

 

Tôi nhân cơ hội quay lưng bỏ chạy, không ngoái đầu lại.

 



 

Sau khi cảm ơn cảnh sát, tôi liền đem toàn bộ đồ đạc cất vào két bảo hiểm ngân hàng, rồi vội vàng đến bệnh viện. 

 

Chỉ cần nhìn một cái, tôi đã giận sôi máu. 

 

“Thải Hà à, tôi muốn đi vệ sinh, phiền cô đỡ tôi một chút nhé.” 

 

Mẹ tôi nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, yếu ớt cầu xin người phụ nữ đang ngồi cạnh. 

 

Mà người ngồi bên – một người đàn bà béo ú – đang cắn rộp rộp quả táo, vẻ mặt đầy khó chịu: 

 

“Bà làm sao mà nhiều chuyện thế? Mới vừa đòi uống nước, giờ lại đòi đi vệ sinh. Bà nói xem, có phải cố tình hành hạ tôi không?” 

 

“Bà là cái thứ già không biết điều, tôi là chị chồng của con gái bà đấy. Người ta vẫn nói, chị cả như mẹ, sau này tôi chính là mẹ chồng tương lai của con gái bà, mà bà dám sai tôi làm này làm nọ, bà có thấy mình quá đáng không vậy?” 

 

“Nhìn người ta thuê bảo mẫu đi, một ngày còn trả năm trăm nghìn đấy. Còn tôi? Một xu cũng không có! Bà già rồi mà không biết làm gì hết! Nếu không có tiền thuê tôi, thì đưa chiếc vòng ngọc này đây.” 

 

Vừa nói xong, chị ta lập tức ném nửa quả táo còn ăn dở xuống, nhào đến định giật chiếc vòng ngọc trị giá hơn mười vạn của mẹ tôi! 

 

“Không, không được! Đây là bảo vật truyền đời nhà họ Lý chúng tôi, sau này để lại cho con gái tôi! Không được lấy!” 

 

Mẹ tôi vội đưa tay che lại, nhưng một tay bà đang truyền nước biển, nhìn thấy sắp bị giật mất mà lực bất tòng tâm. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Thái Thái Hà!” 

 

Tôi nghiến răng giận dữ hét lên một tiếng, rồi nhào tới. 

 

Một tay kéo chị ta ra, nhớ lại bao nhiêu lợi ích chị ta đã moi được từ tôi – trước mặt thì nịnh bợ, sau lưng thì lại tàn nhẫn bắt nạt mẹ tôi như thế này.

 

Tôi tát cho chị ta hai cái bôm bốp: “Chị dám bắt nạt mẹ tôi à, tôi đánh c.h.ế.t chị!” 

 

“Aaa… ôi trời đất ơi!” 

 

Hai tiếng tát vang lên giòn giã, má của Thái Thái Hà nóng rát như lửa đốt. 

 

Chị ta loạng choạng đứng vững lại, không thể tin nổi, chỉ tay vào tôi: “Con tiện nhân kia, tao là chị chồng của mày đấy, mà mày dám đánh tao à?” 

 

“Tôi đánh chính là cái đồ vô ơn bạc nghĩa như chị đấy, mau trả lại đồ của tôi!” 

 

Nhìn sợi dây chuyền vàng trên cổ chị ta, nhẫn vàng trên tay – toàn bộ đều là đồ chị ta lừa gạt từ tôi mà có. 

 

Tôi nhào lên, người từng giả vờ ngây thơ, ngoan ngoãn, vâng lời trước mặt nhà họ Thái, giờ đây lại hung hãn như một con sư tử cái. 

 

Thái Thái Hà vốn là kiểu người chỉ dám to mồm trong nhà, gặp chuyện thật thì vừa đơ vừa đần, để mặc tôi giật hết toàn bộ trang sức trên người chị ta. 

 

“Được, được, tao về nói với mẹ tao, đừng hòng mà lấy được em trai tao nữa!” – Thái Thái Hà bị mọi người vây xem, vừa xấu hổ vừa tức giận, quay người bỏ chạy ngay lập tức. 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

“An An...” – Mẹ tôi kinh ngạc gọi tôi một tiếng. 

 

“Mẹ!” – Tôi đỏ hoe mắt. 

 

Kiếp trước, không bao lâu sau khi tôi cưới, mẹ tôi đã “vô tình” ngã cầu thang chết. 

 

Lúc đó hiện trường chỉ có Thái Chí Cường, anh ta nói mẹ tôi sơ ý trượt chân, tôi cũng chẳng nghi ngờ gì. 

 

Nhưng giờ nghĩ lại, đến thuốc diệt cỏ mà anh ta còn để mẹ anh ta chuốc cho tôi, thì cái chuyện anh ta đích thân đẩy mẹ tôi – một người đang bệnh tật yếu ớt – ngã c.h.ế.t ở cầu thang vắng người, hoàn toàn không phải chuyện không thể xảy ra.

 



 

“Mẹ tưởng hôm nay là ngày cưới của con mà? Sao con lại…” 

 

Mẹ tôi thương tôi như vậy, cho dù bản thân đã chịu bao nhiêu uất ức ở nhà họ Thái, bà cũng chưa từng nói cho tôi biết, chỉ sợ tôi khó xử. 

 

“Mẹ, trước đây là con sai, không nhìn rõ bộ mặt thật của nhà họ Thái. Từ hôm nay trở đi, con sẽ cắt đứt hoàn toàn với Thái Chí Cường, sống tử tế với mẹ.” 

 

Nghe tôi nói vậy, mẹ tôi cũng không nhịn được, bật khóc: “Được, được.” 

 

Ba tôi mất sớm, mẹ tôi đã phải dựa vào mấy căn nhà và một mặt bằng mà ba để lại để cho thuê, cực khổ nuôi tôi lớn. 

 

Vậy mà lên đại học, tôi lại quen một gã nghèo kiết xác như Thái Chí Cường. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com