Tôn Diễm Diễm tưởng mình đã thuyết phục được tôi, liền nở một nụ cười tươi rói hỏi: “Vậy chị định khi nào quay về nhà ở lại vậy? Dì em nói đã nấu canh cho chị, ngày nào cũng mong chị quay về. Bà ấy còn nói sẽ xin lỗi đàng hoàng, hy vọng chị có thể tha thứ cho bà ấy.”
Tôi im lặng một lúc, rồi nói: “Vài ngày nữa đi. Đợi mẹ chị xuất viện rồi, chị sẽ quay về.”
“Cái túi tiền” lại sắp trở về tay Thái Chí Cường, Tôn Diễm Diễm cười ngọt như mật: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, em lập tức nói tin vui này cho anh họ biết.”
Đợi Tôn Diễm Diễm rời đi, tôi lấy điện thoại ra, bấm một cuộc gọi:
“Giá cả không thành vấn đề. Nhất định phải theo dõi sát cặp đôi chó má đó, bắt được tại trận cho tôi.”
10
Tôi và Thái Chí Cường yêu nhau hơn ba năm.
Nhưng tôi và anh ta chưa từng quan hệ lần nào.
Tôi từng nói với anh ta, tôi muốn giữ lại lần đầu tiên đẹp đẽ đó cho đêm tân hôn của chúng tôi.
Nhưng phụ nữ có phải lần đầu hay không, đàn ông biết.
Còn đàn ông có phải lần đầu hay không, phụ nữ lại không biết.
Nhất Phiến Băng Tâm
Thái Chí Cường đã khiến Tôn Diễm Diễm mang thai.
Ở cái nơi mà đàn ông hai mươi tuổi đã làm bố là chuyện thường, Thái Chí Cường đến tận 26 mới có con, thế nên Dương Xuân Hoa đặc biệt coi trọng.
Kiếp trước, Dương Xuân Hoa đối xử với Tôn Diễm Diễm rất tốt.
Hết lần này đến lần khác, còn cố ý nói trước mặt tôi rằng Tôn Diễm Diễm hiếu thảo, hiểu chuyện, biết ăn nói.
Giờ đây Tôn Diễm Diễm đã có thai rồi.
Tôi cười lạnh – nhân lúc tôi không có nhà, hai kẻ đó chắc càng buông thả mà quấn lấy nhau không biết xấu hổ.
Sau khi huyết áp của mẹ tôi ổn định, tôi lập tức đóng cửa tiệm rau quả của mình, đăng ký tour du lịch cho bảy tám nhân viên trong tiệm.
Không yêu cầu gì nhiều.
“Tôi mẹ lớn tuổi rồi, lúc đi chơi các anh chị nhớ để ý chăm sóc bà một chút. Nếu mẹ tôi đi về mà cảm thấy vui vẻ, tôi sẽ tặng cho từng người một phong bao lì xì thật to.”
Vừa được đi du lịch có lương, về còn có tiền thưởng, nhân viên ai nấy đều mừng rỡ.
Mẹ tôi đi du lịch rồi.
Tôi cũng nhận được tin chính xác từ người theo dõi, lập tức bấm số báo cảnh sát:
“Tôi muốn báo án. Có người đang mua bán dâm trong phòng 306 khách sạn Lily.”
Đợi cảnh sát xông vào bắt quả tang, tôi cùng vài người “anh họ” đã chờ sẵn ngoài cửa.
Cho đến khi Thái Chí Cường và Tôn Diễm Diễm bị kéo ra ngoài trong bộ dạng quần áo xộc xệch.
Tôi lập tức nhào tới.
“Thái Chí Cường, anh đúng là không biết xấu hổ! Tôi với anh mới vừa kết hôn mà anh đã lén lút vụng trộm với đàn bà bên ngoài!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“A… Tôn Diễm Diễm, sao lại là em! Không phải em là em họ của anh ta sao? Hai người các người… đây là loạn luân! Ghê tởm thật sự!”
Tôi vừa khóc vừa gào, lao vào cấu xé Thái Chí Cường, còn tát một cái thật mạnh vào mặt Tôn Diễm Diễm.
Thật là kịch tính quá mức!
Người đi đường xung quanh lập tức dừng lại hóng chuyện.
Anh em họ?
“Thái Chí Cường, cái đồ ăn bám! Dám ngoại tình hả? Để tôi đánh c.h.ế.t cái đồ súc sinh này!”
Ba “anh họ” mà tôi thuê liền xông lên, vây lấy Thái Chí Cường, đánh cho anh ta la hét không ngừng.
Tôn Diễm Diễm bị tôi túm tóc, tát bôm bốp vào mặt không ngừng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến khi cảnh sát vào can ngăn, hai người kia đã tóc tai rối bù, mặt mũi bầm dập, chẳng ra hình người nữa.
“An An, không phải như em nghĩ đâu…”
Thái Chí Cường còn định giải thích.
“Tốt nhất là chuẩn bị tinh thần nhận trát toà đi. Tôi sẽ ly hôn với anh!”
Tôi nghiến răng, lạnh lùng tuyên bố.
Tôi lập tức gửi toàn bộ chuyện này vào nhóm gia đình nhà họ Thái, để anh ta hoàn toàn mất hết mặt mũi.
11
Đúng như tôi dự đoán, ly hôn không hề dễ dàng như vậy.
Sau khi tòa án tiếp nhận hồ sơ, còn phải tiến hành hòa giải.
Nhưng tôi không thể chịu nổi việc Thái Chí Cường vẫn còn sống sờ sờ trong cuộc đời tôi thêm một ngày nào nữa – anh ta khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Hai người bọn họ vừa nộp phạt xong là lập tức chạy đến quỳ gối trước mặt tôi.
“Chị An An, tất cả là lỗi của em, là em quyến rũ anh họ… tất cả… tất cả là do em không kiềm chế được lòng mình…” – Tôn Diễm Diễm cúi đầu, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Không cần nghĩ cũng biết, trên đường tới đây, chắc chắn bọn họ đã bàn bạc sẵn kịch bản, chuẩn bị lừa tôi.
Thái Chí Cường cũng ra vẻ hối hận: “Tất cả là do anh, anh… anh say rượu, anh thật sự không biết giữa bọn anh đã xảy ra chuyện gì… An An, anh thề sẽ không bao giờ như vậy nữa, xin em tha thứ cho anh.”
Dương Xuân Hoa – mẹ chồng tôi – đứng một bên, tức đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn tôi như oan hồn hiện hình.
Tôi cười lạnh: “Con trai bà quỳ trước tôi, bà không phục à?”
Dương Xuân Hoa nghiến răng ken két: “Tôi nào dám… cô giàu có, cô có bản lĩnh mà…”
Đến nước này rồi, bà ta vẫn còn muốn đấu khẩu với tôi.
“Tôi không thèm nói nhiều. Đập cho tôi!”
Ba “anh họ” mà tôi thuê lập tức ra tay – nồi niêu chén bát, bàn ghế sô pha, kệ tủ trang trí… bất cứ thứ gì có thể đập, đều bị đập tan tành!