Trùng Sinh Tôi Trừng Trị Cặn Bã

Chương 7



Dương Xuân Hoa đau lòng đến mức như nhỏ máu, bởi vì đây chính là nơi họ đang sống, tất cả đồ đạc trong này đều do họ tự mua sắm. 

 

“Đừng đập nữa! Đừng đập nữa! An An, em mau bảo họ dừng lại đi…” – Thái Chí Cường cầu xin tôi. 

 

Tôi ném thẳng một bình hoa xuống dưới chân bọn họ, “choang” một tiếng, mảnh vỡ văng tung tóe, Tôn Diễm Diễm hét lên một tiếng chói tai, sợ hãi rút lui vào góc tường. 

 

“Thái Chí Cường, mắt tôi không dung nổi hạt cát nào đâu. Tôi nói ly hôn là nói thật.” – Tôi nghiến răng tuyên bố. 

 

Hai “anh họ” tiến lên, túm lấy Thái Chí Cường, lại thêm một trận đ.ấ.m đá túi bụi.

 

12 

 

“Trời ơi!” – Dương Xuân Hoa gào khóc. 

 

Lần này, bà ta không còn giả vờ nữa, mà thật sự đau lòng – vì đây là đứa con trai mà bà ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa từ nhỏ đến lớn. 

 

“Mày dám đánh chồng mày! Con đàn bà thất đức, trời không dung đất không tha! Đàn bà mà dám đánh đàn ông hả? Con tao là trời của mày! Mày đáng c.h.ế.t không yên!” 

 

Bà ta gào thét chói tai, điên cuồng lao đến ngăn cản. 

 

Tôi nhân cơ hội, đẩy mạnh một cái, hất bà ta về phía Tôn Diễm Diễm. 

 

Tôn Diễm Diễm bị bất ngờ, không kịp phản ứng, liền bị bà ta va ngã xuống đất: 

 

“Á… bụng tôi… đau quá… đau quá…” 

 

“Anh Cường… con chúng ta…” 

 

Cô ta bắt đầu khóc lớn. 

 

Bụng đã mang thai bốn tháng, do chưa lộ rõ nên cô ta ăn mặc rộng rãi, người khác không nhận ra. 

 

Nhưng dù sao cũng là phụ nữ mang thai, không chịu nổi cú va mạnh đó. 

 

“Cháu trai đích tôn của tôi…” 

 

Dương Xuân Hoa lồm cồm bò dậy, nhào tới đỡ lấy Tôn Diễm Diễm. 

 

Sắc mặt Thái Chí Cường cũng thay đổi hoàn toàn. 

 

“Ồ, có bầu rồi cơ à?” – Tôi cười nhạt.

 

Thái Chí Cường nhìn tôi như vậy, không nhịn được mà rùng mình một cái. 

 

Tôi “tốt bụng” gọi xe cấp cứu, cả khu chung cư đều biết – lầu sáu lại đánh nhau rồi. 

 

Trước là ngay ngày cưới, mẹ chồng trộm sính lễ và trang sức của con dâu. 

 

Sau là cô em họ ngày nào cũng chạy tới, hóa ra lại mang thai với “anh họ”. 

 

Rồi bị cô con dâu mới cưới bắt gian ngay tại khách sạn. 

 

Ai cũng nói: Cô dâu này thật xui tận mạng! 

 

Thái Chí Cường mất sạch mặt mũi, nhưng vào lúc này, anh ta chẳng thể làm được gì. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôn Diễm Diễm nhập viện dưỡng thai, Dương Xuân Hoa thì không rời nửa bước, luôn túc trực bên cạnh. 

 

Thái Chí Cường lại mò đến dây dưa với tôi. 

 

Ba “anh họ” của tôi – gặp là đánh, nhưng đánh trong phạm vi luật pháp cho phép, đánh đúng quy định, đánh đều đặn mỗi ngày. 

 

Cửa hàng đồ ăn nhanh tôi cũng đóng cửa luôn, chuyển nhượng lại. 

 

Căn nhà cũng được tôi đăng lên rao bán. 

 

Mẹ con nhà đó lập tức không còn chỗ ở, đành phải ở tạm cùng Tôn Diễm Diễm trong căn hộ hai phòng ngủ mà cô ta thuê. 

 

Trớ trêu là, căn nhà đó trước giờ vẫn là Thái Chí Cường đứng ra trả tiền thuê.

 

13 

 

Anh ta không chịu đi theo con đường ly hôn bình thường, vậy thì tôi đành phải chơi chiêu. 

 

Nửa đêm gõ cửa, nửa đêm gọi điện, ra ngoài suýt nữa bị xe đ.â.m – cứ hễ ai trong số bọn họ ra khỏi nhà là bị chặn lại, rồi lại một trận đòn. 

 

Cả ba người, người nào đứa nấy mặt mũi sưng tím, bầm dập. 

 

Bọn họ báo cảnh sát à? Có báo cũng vô dụng, bị dạy dỗ một trận rồi lại được thả ra. 

 

Người ở đồn cảnh sát cũng nhận ra tôi, họ biết tôi đang muốn làm gì, thậm chí còn đứng về phía tôi khuyên nhủ Thái Chí Cường: 

 

“Cậu làm chuyện có lỗi với người ta, dưa hái cưỡng ép chẳng ngọt đâu. Giờ bên kia đã có con rồi, người ta muốn ly hôn thì cứ ly hôn cho xong, còn hơn là để ngày nào cũng bị ăn đòn thế này.” 

 

Nếu không phải tôi không muốn vấy m.á.u lên tay, thì cái thai trong bụng Tôn Diễm Diễm – cô ta đã không giữ được đâu. 

 

Để kích thích Tôn Diễm Diễm chủ động bám chặt lấy Thái Chí Cường, tôi còn cố ý nói trước mặt cô ta với Thái Chí Cường: 

 

“Chỉ cần anh đồng ý ly hôn, căn nhà này tôi sẽ không bán nữa, tặng cho anh luôn. Coi như kết thúc êm đẹp.” 

 

Căn nhà đó có giá hơn hai trăm vạn. 

 

Hai kẻ chó má kia mà chỉ dựa vào tiền đi làm, mười năm hai mươi năm cũng chưa chắc mua nổi một căn nhà như vậy. 

 

Thái Chí Cường thật sự bị đánh đến sợ rồi. 

 

Tôi cũng nhanh chóng tăng tốc độ ép buộc. 

 

Kiếp trước, chính vào khoảng thời gian này, mẹ anh ta – Dương Xuân Hoa – bị chẩn đoán ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối. 

 

Tôi đã bỏ ra một khoản tiền lớn để chữa trị, còn sáng tối vất vả túc trực trong bệnh viện chăm sóc bà ta, vậy mà không đổi lại được một chút chân tình nào từ bà ta cả.

 

Bệnh tình của bà ta ổn định rồi, quay trở về nhà. 

 

Bà ta chủ động nấu cơm cho tôi ăn, nhưng trong canh lại bỏ thuốc. 

 

Lúc tôi ngủ mê đi, bà ta đổ thuốc diệt cỏ paraquat vào miệng tôi. 

 

Thứ thuốc đó vốn là bà ta chuẩn bị cho chính mình. 

 

Thái Chí Cường là con trai bà ta, là mạng sống của bà ta – bà ta không nỡ để con mình chịu khổ, cũng không muốn làm gánh nặng cho anh ta. 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Paraquat – uống vào thì khỏi cứu, sớm muộn cũng chết. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com