Giang Yên như mất hết suy nghĩ, cứ thế đi theo Lisa ra khỏi cửa, đợi đến khi ra khỏi công ty, cô mới từ từ ngồi xổm xuống, nén tiếng khóc.
Hôm nay, cô giống như ngày kiếp trước, chỉ để Phó Cửu Hàn có thể tìm thấy cô nhưng cô đợi rất lâu mà vẫn không thấy anh ấy đến, cô lo lắng nên mới chạy đến công ty.
Rõ ràng kiếp trước, câu đầu tiên anh ấy nói khi nhìn thấy cô là: "Từ bây giờ, em là người phụ nữ của tôi."
Nhưng bây giờ, Phó Cửu Hàn lại nói không quen biết cô.
Sự khác biệt này quá lớn, cô không thể chấp nhận ngay được.
Còn người phụ nữ xuất hiện đột ngột này, kiếp trước cô chưa từng gặp, tại sao bây giờ lại xuất hiện, đeo chiếc vòng ngọc tượng trưng cho con dâu nhà họ Phó, tại sao ánh mắt Phó Cửu Hàn nhìn cô ta lại quen thuộc đến vậy... giống như cách anh ấy từng nhìn cô.
Trời ạ, đây là điều khiến cô đau lòng nhất.
Cô dường như đã bị thay thế...
(Lâm Thanh Nhi: Cô nói ai là đồ thay thế đấy?)
Không được! Sao cô có thể bị thay thế? Phó Cửu Hàn là người của cô, trải qua một kiếp nữa, cô không thể để mất anh như kiếp trước.
Giang Yên lau mặt, đứng dậy với vẻ quyết tâm.
Lúc đó, tôi vẫn đang nằm trong vòng tay của Phó Cửu Hàn, ngón tay tôi nhẹ nhàng chọc vào cổ họng anh:
“Cửu gia, cô gái lúc nãy anh thật sự không quen biết sao?”
Phó Cửu Hàn nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của tôi, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:
“Quen biết, hồi nhỏ cô ấy từng cứu mạng anh.”
Dù biết rõ nguyên do nhưng tôi vẫn cảm thấy chua xót, rút tay ra với vẻ bất mãn:
“Ồ, ơn cứu mạng thì phải lấy thân báo đáp, lâu nay anh không kết hôn chắc là để đợi cô ấy đúng không?”
Vừa nói, tôi chuẩn bị thoát khỏi vòng tay anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe thấy sự ghen tuông trong giọng tôi, Phó Cửu Hàn cúi đầu cười khẽ rồi ôm chặt lấy tôi đang cựa quậy:
“Đừng động đậy.”
Chết tiệt, anh cười đẹp quá nên tôi đành dừng lại.
Dĩ nhiên, tôi vẫn cảm thấy khó chịu, áp sát vào Phó Cửu Hàn, mũi chạm mũi, tôi giận dỗi nói:
“Anh phải giải thích...”
Vừa nói, tôi chạm nhẹ vào mũi anh.
“Đúng là trước đây anh từng có suy nghĩ đó...” Phó Cửu Hàn đặt bàn tay lớn lên mặt tôi, vẻ thành thật đến mức tôi muốn đánh anh.
Thấy sắc mặt tôi không ổn, anh đột nhiên áp sát hôn tôi một cái:
“Nhưng không ngờ bị một tiểu yêu tinh dùng hết mưu kế quyến rũ.”
Hừ, tiểu yêu tinh họ Lâm này rất hài lòng với lời giải thích đó.
“Cửu gia hôn tiểu yêu tinh nữa đi.”
Đêm khuya, sau khi cùng Phó Cửu Hàn xem phim, cuối cùng tôi cũng về đến nhà. Không biết người đàn ông này nghe ở đâu rằng phụ nữ thích xem phim vào buổi tối.
Trước khi rời đi, anh còn ghì tôi vào ghế đòi hôn. Đúng là đàn ông khi yêu khác hẳn.
Tôi vừa ngáp vừa lên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mơ màng mở mắt, trước mặt chỉ thấy bóng tối. Khi mắt dần thích nghi, tôi nhận ra mình đang đứng trên tấm thảm lông, chân trần, vẫn mặc chiếc váy ngủ lụa đỏ sẫm.
Không khí tràn ngập mùi rượu.
Đột nhiên, một tiếng "Bùm!" khiến tôi giật mình kêu lên.
“Ai? Ai ở đó?” Từ trong bóng tối vang lên một giọng nói quen thuộc, tôi lắng nghe kỹ, chẳng phải đó là giọng của Yêu Yêu sao?
Sao lại uống rượu say vào đêm khuya thế này? Chẳng lẽ trước khi đi ngủ tôi đã không gửi lời chúc ngủ ngon cho anh ấy? Không đến mức vậy chứ...