Trước Khi Nữ Chính Trọng Sinh, Nam Chính Đã Bị Tôi Dẫn Dắt Rồi

Chương 8



Chương 8:  

Tôi bước về phía bóng tối, rồi nhìn thấy Phó Cửu Hàn đang nằm ngồi dưới đất. Trông anh ấy lúc này thật sự không được đẹp đẽ gì, mặc chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt lỏng lẻo quàng trên cổ, người đầy mùi rượu, tay cầm chai rượu, dưới đất cũng chất đống những chai rượu trống.

Khuôn mặt anh ấy tiều tụy, nhìn tôi với vẻ mơ hồ.

Đột nhiên tôi nhận ra, có lẽ đây không phải là Phó Cửu Hàn, chính xác hơn là không phải người đàn ông vừa ôm tôi đòi nụ hôn chúc ngủ ngon lúc nãy.

Người này có lẽ là... Phó Cửu Hàn của kiếp trước.

Là Phó Cửu Hàn suy sụp sau lần Giang Yên bỏ trốn.

Anh ấy dường như đã tỉnh táo hơn một chút, ánh mắt đầy tức giận nhìn chằm chằm vào tôi: “Ai cho cô đến đây?!”

Tôi nhất thời lúng túng không biết nói gì, không thể nói rằng tôi là người xuyên không đến đây được.

“Nếu như Lục Viễn Xuyên kia bảo cô đến thì cô hãy nhanh chóng đi đi, nhân lúc tôi chưa có sức ném cô ra ngoài.” Phó Cửu Hàn cúi mắt, lời nói của anh ấy dường như đang cho tôi một cơ hội sửa sai.

Chẳng qua, điều này thật sự khiến tôi mơ về lần đầu tiên tán tỉnh Phó Cửu Hàn, nếu như trời lại cho tôi cơ hội này, sao tôi có thể bỏ lỡ được?

Tôi cúi người ngồi xuống bên cạnh Phó Cửu Hàn, anh ấy trợn mắt nhìn tôi, chắc hẳn đang nghĩ rằng người phụ nữ này thật to gan.

Nói nhảm, nếu không to gan thì đâu phải là Lâm Thanh Nhi tôi nữa.

Tôi đặt cằm lên vai anh ấy, áp sát vào tai anh: “Cửu gia~”

Phó Cửu Hàn chỉ cảm thấy một luồng hương thơm ngọt ngào từ tai truyền thẳng xuống dưới thân, cơ thể anh cứng đờ, ngay cả tay cầm chai rượu cũng buông lỏng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Không đúng không đúng, anh chỉ có thể phản ứng với một người phụ nữ duy nhất là Tiểu Yên thôi nhưng mà, anh lại không hề khó chịu với sự áp sát của người phụ nữ này...

Trong chốc lát, Phó Cửu Hàn quên mất rằng mình nên ném người phụ nữ không biết điều này ra ngoài.

Không bị ném ra ngoài, tôi càng thêm to gan, thẳng thừng đưa tay ôm lấy anh ấy, áp sát vào tai anh hơn: “Cửu gia, tai anh đỏ quá.”

Ngay giây phút sau, Phó Cửu Hàn vung tay mạnh mẽ, lật người và đè tôi xuống dưới tấm thảm.

Chiếc váy ngủ mỏng manh trên người tôi gần như lộ ra hết, làn da trắng như tuyết, ánh mắt của Phó Cửu Hàn nhìn tôi trở nên mờ ảo khó hiểu.

“Hừ, cô có biết tôi đã kết hôn chưa?” Anh khẽ nheo mắt, dường như đang mong đợi phản ứng của tôi.

Tôi không để ý, vừa nghịch chiếc cà vạt đang buông thõng của Phó Cửu Hàn vừa nói: “Nghe nói phu nhân Phó đã bỏ đi cùng người yêu đầu của cô ấy, Cửu gia, sao anh cứ phải đơn phương yêu một bông hoa như vậy?”

Nghe lời tôi, Phó Cửu Hàn cười tự giễu: “Tôi biết làm sao được, toàn thân tôi đều bảo rằng tôi nên yêu cô ấy như thế.”

Tôi cảm thấy hơi buồn, trong lòng nghĩ: “Định mệnh, định mệnh, không thể thoát khỏi định mệnh.”

Trong toàn bộ cốt truyện, Phó Cửu Hàn chính là một nhân vật được định sẵn là yêu vợ vô độ.

Thật ra, so với nữ chính Giang Yên, anh giống như một công cụ trả thù hơn.

Yêu Yêu của tôi cũng đã chịu nhiều thiệt thòi.

Nghĩ vậy, tôi nhân lúc anh không đề phòng, giật chiếc cà vạt và kéo người anh lại, hôn lên môi anh.

Một nụ hôn vừa dứt, Phó Cửu Hàn hoàn toàn đờ đẫn, có lẽ không ngờ tôi lại đột ngột như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com