Lời của Chu Di Chi vừa dứt, không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt. Mấy người lớn trong nhà đồng loạt biến sắc.
Lục Hạc Nam là người đầu tiên gạt bỏ vẻ mặt hờ hững. Anh đứng dậy, không nói không rằng bế Chu Di Chi ra khỏi chỗ Lương Quyến, đặt cậu bé xuống đất, rồi từng chữ một gọi tên đầy đủ của cậu: "Chu Di Chi, phải chăng mọi người trong nhà đều quá nuông chiều cháu, khiến cháu không biết trời cao đất dày, dám tùy tiện buông lời bừa bãi?"
Vốn quen làm người chú dịu dàng, đây là lần đầu tiên anh nghiêm khắc trách mắng đứa cháu nghịch ngợm này.
"Em bé còn nhỏ như vậy, hiểu gì đâu, chỉ nói bậy vài câu thôi mà, anh lớn tiếng làm gì thế?" Tưởng Chiêu Ninh đang mang thai, trái tim ngập tràn tình mẫu tử, nhịn không được nữa liền lên tiếng.
Cô đẩy Lục Hạc Nam ra, cúi người ôm lấy Chu Di Chi, an ủi giọng dịu dàng: "Tiểu Bảo, chú chỉ đang đùa với cháu thôi, chúng ta đừng giận chus nữa nhé?"
"Cháu..." Chu Di Chi oan ức, môi dẩu ra, nước mắt lăn dài trên má, trông thật đáng thương, "Cháu không nói dối, trong bụng dì Quyến Quyến thật sự có em bé rồi."
Nụ cười trên môi Lương Quyến vẫn nhạt, từ vui mừng dần chuyển thành chua chát. Cô lặng lẽ quan sát tất cả, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Lục Hạc Nam, nhưng không thể bắt gặp ánh mắt anh.
Anh đang tránh né cô.
Lương Quyến nhận ra, anh không vui, anh không mong đợi đứa bé, hay nói cách khác, anh không hoan nghênh sự xuất hiện của đứa trẻ.
Trái tim chìm xuống vực sâu, Lương Quyến không khỏi nghi ngờ liệu hai năm nỗ lực của mình có đúng đắn hay không.
Bữa tiệc sinh nhật kéo dài đến tối mới kết thúc. Lương Quyến và Lục Hạc Nam mỗi người một tâm sự, lần lượt tiễn mọi người xuống lầu.
Lục Hạc Nam và Chu Ngạn dẫn hai đứa trẻ đi phía trước. Lương Quyến khoác tay Lục Nhạn Nam và Tưởng Chiêu Ninh chậm rãi theo sau.
Tính trẻ con của Chu Di Chi khiến tâm trạng thay đổi nhanh chóng. Lúc ăn cơm còn giận dỗi Lục Hạc Nam, giờ phút chia tay lại nước mắt ngắn dài, níu áo anh hỏi khi nào mới được chơi ghép hình cùng.
Cảnh "chú cháu tình thâm" này khiến người cha ruột như Chu Ngạn cảm thấy chua xót. Anh ôm chặt Chu Di Đường đang ngủ say trong lòng, tự an ủi: Con trai quả thật không đáng tin, chỉ có con gái mới dịu dàng, luôn hướng về cha, ấm áp hơn.
"Coi như em nuôi hộ con trai anh rồi." Chu Ngạn quay mặt đi, than thở với giọng chua chát.
Lục Hạc Nam xoa đầu Chu Di Chi, cười nhẹ: "Vậy anh cứ để Tiểu Bảo ở lại nhà em, em tự nuôi, không phiền anh phải bận tâm."
"Em đừng có mơ!" Chu Ngạn trừng mắt nhìn Lục Hạc Nam, giọng nói không tự chủ cao lên, đến khi Chu Di Đường cựa quậy trong lòng mới lại hạ giọng.
"Thằng nhóc này là vợ anh đau đớn suốt một ngày một đêm mới sinh ra, làm sao để em hưởng lợi?"
Năm Lục Nhạn Nam sinh Chu Di Chi, cô ba mươi tư tuổi, thuộc nhóm sản phụ lớn tuổi. Ngày lâm bồn cũng không thuận lợi như lần sinh Chu Di Đường ba năm trước.
Lúc vào phòng sinh, Chu Ngạn muốn đi cùng nhưng Lục Nhạn Nam kiên quyết không đồng ý, chỉ dặn anh chăm sóc tốt Chu Di Đường, ở bên con gái.
Người làm mẹ, ít nhiều đều sẽ bỏ qua một phần cảm xúc của người bạn đời.
Mãi sau này, khi nhớ lại chuyện xưa đau lòng, Lục Nhạn Nam mới ngượng ngùng thừa nhận với bạn thân Mạc Quyên rằng lúc đó cô thực sự đã sai.
Cô chỉ nghĩ đến việc con gái sẽ sợ hãi nếu không thấy mẹ, nhưng quên mất Chu Ngạn cũng chỉ cách bờ vực mất đi người yêu duy nhất một bước chân.
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng sầm lại, không biết đã đập vào trái tim ai. Chu Di Đường co rúm người, vô thức ôm lấy cổ cha, rồi được Chu Ngạn siết chặt trong lòng.
Lúc đó bé mới ba tuổi, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết tại sao mẹ lại bị đẩy vào căn phòng lạnh lẽo kia.
Bé chỉ cảm nhận được dòng nước ấm chảy dài trên cổ, tưởng trần nhà bệnh viện bị dột, không biết đó là giọt nước mắt nóng hổi của cha.
Còn với Lục Hạc Nam, anh chỉ tận mắt thấy Chu Ngạn khóc hai lần.
Một lần là trong đám cưới lộng lẫy, anh ngồi dưới khán đài nhìn Chu Ngạn chỉnh tề nâng ly chúc mừng mọi người, phong lưu phóng khoáng, nhưng khi vén mạng che mặt hôn Lục Nhạn Nam lại khóc như trẻ con vì quá hạnh phúc.
Lần khác là ở hành lang bệnh viện tĩnh lặng, khi anh và Lương Quyến nhận được tin vội vã đến nơi, thấy Chu Ngạn ôm con gái đứng trước cửa phòng phẫu thuật, không rời nửa bước.
Lục Hạc Nam không dám lại gần.
Bởi người đàn ông luôn ngang tàng ngạo nghễ kia, lúc này cúi đầu như chó nhà có tang, trên mặt có vệt nước mắt khô, nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng lên, ánh mắt đầy suy sụp.
Chu Ngạn thấy Chu Di Đường ngủ say, mở cửa xe nhẹ nhàng đặt con gái lên ghế sau, ra hiệu cho Chu Di Chi không được làm ồn, rồi mới quay sang nói chuyện với Lục Hạc Nam.
"Hai người thật sự không nỡ rời biệt thự số một à?"
Lục Hạc Nam nhìn anh ấy, không hiểu ý tứ.
Chu Ngạn giải thích: "Khu biệt thự Tây Sơn khai trương, anh chị giữ lại ba căn đẹp nhất. Lục Sâm năm ngoái dọn đến ở cùng Chiêu Ninh rồi, còn em và Lương Quyến khi nào chuyển?"
"Chuyển đi chuyển lại làm gì? Nhà anh đông người, em và Lương Quyến chỉ có hai người, ở đây là đủ rồi."
Chu Ngạn im lặng giây lát, nhớ đến lời dặn của Lục Nhạn Nam lúc ra về, anh cười nói: "Em và Lương Quyến sinh thêm một đứa nữa, nhà không phải đông người ngay sao?"
Lục Hạc Nam thấy vừa buồn cười vừa giận, dựa vào xe hỏi lại: "Hôm nay sao vậy? Sao đến cả anh cũng trêu em như thế?"
Chu Ngạn không trả lời, chỉ lấy điếu thuốc từ hộp, kẹp ở môi, châm lửa hút một hơi. Anh đưa hộp thuốc cho Lục Hạc Nam.
Ánh mắt Lục Hạc Nam dừng lại trên hộp thuốc chưa đầy giây, lắc đầu không nhận.
"Lỗi của anh, quên mất em đã cai rồi." Chu Ngạn thu tay về, cười nhẹ trong làn khói mờ, "Nhưng ý chí của em thật sự mạnh mẽ, nói cai là cai."
"Cô ấy bảo em cai thì em cai thôi, cũng không khó lắm." Lục Hạc Nam quay đầu, vượt qua thân xe, vượt qua ánh trăng trên đường, nhìn thẳng về phía Lương Quyến.
Chu Ngạn gật đầu, cười nói: "Em nghe lời Lương Quyến như vậy, sao hôm nay lại nỡ để cô ấy buồn?"
Buồn? Lục Hạc Nam sững lại, sau đó nhếch môi cười khổ.
"Chu Ngạn, buồn một chút, còn hơn là mong đợi trong mơ hồ đúng không?"
"Bệnh tim của em là di truyền, dù xác suất không cao, nhưng em không muốn con mình sống trong xác suất đó. Hơn nữa sức khỏe Lương Quyến không tốt, dù có thai cũng khó giữ được."
"Huống chi năm nay cô ấy ba mươi ba tuổi, nếu thực sự có thai, mười tháng sau sẽ ba mươi tư tuổi, bằng tuổi chị em khi sinh Tiểu Bảo."
"Đừng nói với em anh đã quên cảm giác khi đứng trước cửa phòng phẫu thuật hai năm trước." Lục Hạc Nam ngẩng lên nhìn Chu Ngạn, cười nhẹ, không nói hết câu.
Em không muốn rơi vào tình cảnh như anh ngày đó - bơ vơ bốn phía, như đứng trước bờ vực cuộc đời.
Chu Ngạn nhíu mày, với tư cách người từng trải, anh muốn khuyên vài lời, nhưng thấy thái độ cứng rắn của Lục Hạc Nam, cuối cùng chỉ an ủi nhẹ nhàng: "Em đừng bi quan như vậy."
"Đây không phải bi quan, chỉ là cân nhắc kỹ lưỡng."
Gió thu thổi qua người, cuốn bay lớp lá khô tích tụ trong lòng. Trong tiếng xào xạc, Lục Hạc Nam gượng cười, cố tỏ ra bình thản trước ánh mắt Chu Ngạn.
"Em không may mắn như các anh, tất cả vận may đời em đã dùng hết khi giành được cô ấy, nên em không nghĩ trời cao sẽ chiếu cố em lần nữa."
Là giấc mơ tan vỡ, hay giấc mơ đẹp hơn? Anh không dám đánh cược, nên chỉ cần hiện tại, lúc này, ngay bây giờ.
Anh muốn nắm chắc phần thắng. Anh muốn mãi mãi vô tận.
Xe của Chu Ngạn và Tưởng Chiêu Ninh lần lượt rời đi. Lương Quyến đút tay vào túi áo khoác, không đợi Lục Hạc Nam mà tự đi về.
Lục Hạc Nam không nói lời nào, không một chút xao động, chỉ lặng lẽ theo sau.
Cuối cùng Lương Quyến không chịu nổi, dừng bước quay lại, nhìn thẳng vào Lục Hạc Nam. Ánh mắt cô chất chứa oán giận, hoang mang, bức bối, phức tạp dưới ánh trăng.
"Lục Hạc Nam, anh không có gì muốn nói với em sao?"
"Nói gì?" Lục Hạc Nam nắm chặt tay, nụ cười trên mặt vẫn bình thản.
"Tiểu Bảo nói em có thai, sao anh không vui?"
Lục Hạc Nam nhìn sâu vào mắt Lương Quyến, kiên nhẫn giải thích: "Anh không phải không vui, chỉ sợ sau này em buồn."
Dường như do bản năng tự vệ, Lương Quyến cười lạnh, lùi một bước tay xoa bụng, rõ ràng không tin lời "sợ em buồn" của Lục Hạc Nam.
"Chị Nhạn Nam bảo em đi khám, ngày mai anh đi cùng em nhé."
"Khám gì?" Lục Hạc Nam nhíu mày.
"Khám thai." Lương Quyến mỉm cười, nói giận: "Nếu kết quả là em không có thai, anh cũng yên tâm, phải không?"
Kể từ lần gặp vội vàng ở bệnh viện, Madeline đã lâu không gặp Lương Quyến.
Kết quả kiểm tra cần thời gian, cô mời Lương Quyến ngồi đợi trên ghế sofa, tán gẫu đủ thứ, nhưng ánh mắt không ngừng liếc về phía người đàn ông trầm lặng, khí chất tuyệt vời kia.
"Lâu không gặp, tôi tưởng cô đi quay phim mới rồi."
"Đang chuẩn bị một bộ phim, nhưng chưa chính thức bắt đầu." Lương Quyến nhịn ngáp, mỉm cười. Cô cố phớt lờ sự hiện diện của Lục Hạc Nam phía sau, thậm chí không thèm liếc nhìn.
Từ tối qua, cô và Lục Hạc Nam đã chiến tranh lạnh, bước đầu tiên là ngủ riêng.
Lương Quyến không biết đêm qua Lục Hạc Nam ngủ thế nào, nhưng rõ ràng cô ngủ không ngon. Quen được ôm trong vòng tay, gối lên cánh tay anh, đêm qua cô trằn trọc đến sáng.
Sau một hồi tán gẫu, Madeline cuối cùng cũng hỏi chuyện tò mò.
Cô lại liếc nhìn Lục Hạc Nam, rồi thì thầm với Lương Quyến: "Người đàn ông đi cùng hôm nay là chồng cô à?"
Lương Quyến không để ý, liếc nhanh Lục Hạc Nam rồi quay đi.
Tốt, hai mắt thâm quầng, đêm qua không chỉ mình cô mất ngủ.
Cô nhún vai, giọng ngọt ngào nhưng đầy chua chát, vừa thừa nhận vừa đánh mạnh vào Lục Hạc Nam: "Có lẽ ngày mai sẽ không phải nữa."
Lục Hạc Nam cúi mắt nhìn Lương Quyến, nụ cười đầy bao dung và chiều chuộng mà chính anh cũng không nhận ra.
Anh ba mươi bảy tuổi rồi, không còn là chàng trai trẻ dễ nổi nóng, sẽ không để tâm đến lời nói giận dỗi của phụ nữ.
Y tá phòng xét nghiệm gõ cửa, đưa kết quả cho Madeline.
Ba phút sau, Lương Quyến bình thản hỏi: "Kết quả thế nào?"
Cô vốn không kỳ vọng, đến bệnh viện chỉ để trêu chọc Lục Hạc Nam.
"Chúc mừng, cô bé." Madeline run giọng, xúc động không nói nên lời, cầm tờ giấy kết quả mỏng manh, liên tục nói ba lần chúc mừng.
"Ý cô là..." Lương Quyến đờ đẫn, đầu óc trống rỗng.
Madeline gật đầu khẳng định, mắt lấp lánh niềm vui: "Cô bé, cô sắp làm mẹ rồi."
Cô ấy vỗ nhẹ vai Lương Quyến, an ủi người mẹ tương lai đang xúc động, rồi nhìn qua vai cô, quan sát người đàn ông có vẻ cũng khó tin kia.
Niềm vui của anh được giấu kín sau vẻ bình tĩnh, những cảm xúc phức tạp trong mắt khiến Madeline không hiểu nổi. Cô ấy cho rằng anh quá xúc động nên mới cứng đờ như vậy.
Trong lúc vội vàng, Madeline không kịp chuyển đổi ngôn ngữ, nói bằng tiếng Anh, cố gắng đánh thức người đàn ông khỏi cơn choáng váng.
Ít nhất, trong lúc này, anh nên ôm vợ mình thật dịu dàng chứ?
"Take it easy sir, you can't imagine how much your wife has suffered and put in so much effort to give you this wonderful gift."
Lục Hạc Nam chậm rãi chớp mắt, bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai gầy guộc của Lương Quyến.
Lương Quyến khẽ run rẩy, theo phản xạ quay người lại, đưa tay vòng qua eo ôm lấy Lục Hạc Nam.
Nhưng vòng tay của anh hôm nay quá lạnh, lạnh đến mức khiến cô co rúm lại, khiến cô hoảng sợ.
"Madeline." Lục Hạc Nam dừng lại hai giây, hít sâu một hơi, đè nén cảm giác nghẹn ngào nơi cổ họng, bàn tay đặt trên vai Lương Quyến vô thức siết chặt.
Cuối cùng anh cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Cô thấy khi nào làm phẫu thuật phá thai là thích hợp nhất?"
Cơ thể Lương Quyến run lên, đầu ngón tay tê dại, cô rút khỏi vòng tay của Lục Hạc Nam, ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt xa lạ đến cực độ để nhìn anh.
What?
Nghe xong lời của Lục Hạc Nam, vẻ mặt của Madeline lập tức trở nên nghiêm túc, dựa vào nguyên tắc girls help girls, cô cố gắng nuốt nước bọt hai lần, đè nén cơn kích động trong lòng, rồi dùng tiếng Trung khá thành thạo, từng chữ một cảnh cáo anh: "Anh Lục, trừ khi ảnh hưởng đến tính mạng, thì không ai được phép làm trái ý của thai phụ, dù anh là chồng của cô ấy thì cũng không được."
Hoàng hôn buông xuống, xe hoà vào dòng xe tiến vào vòng xuyến, suốt cả chặng đường, Lương Quyến nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lục Hạc Nam tưởng rằng cô đang ngắm cảnh bên ngoài, không hề biết rằng cô đang nhìn phản chiếu của anh trên cửa kính.
"Anh không chấp nhận nổi đứa bé đến vậy sao?"
Suốt chặng đường đều im lặng, đến khi còn cách biệt thự vài cây số, Lương Quyến cố kìm nén cơn giận trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh để mở lời:
"Anh không có ý đó." Tay Lục Hạc Nam siết nhẹ vô lăng.
"Nhưng những gì em hiểu được, chính là ý đó." Lương Quyến điềm tĩnh nói.
Lục Hạc Nam thở dài một hơi, dừng xe bên lan can có hoa trước biệt thự: "Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?"
"Không phải cãi nhau." Lương Quyến nhìn thẳng vào mắt anh, "Em chỉ muốn biết lý do tại sao."
"Em chỉ muốn biết tại sao em mang thai mà anh lại không vui. Em chỉ muốn biết tại sao khi em khó khăn lắm mới mang thai được, thì anh lại muốn em bỏ đứa bé đi."
Lương Quyến cúi đầu, vô thức xoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, viền mắt cay xè nhưng không có ý định khóc.
"Lục Hạc Nam, chúng ta không còn trẻ nữa, làm người, làm việc, chẳng lẽ không cần có logic, có lý do sao?"
Lục Hạc Nam nghẹn lời, cảm thấy khó thở. Anh tháo dây an toàn, nghiêng người qua, cố gắng nắm lấy tay cô, nhưng cô khéo léo né tránh, như thể đang vạch ranh giới với anh.
"Quyến Quyến, em nói đúng. Chúng ta không còn trẻ nữa. Sống bình lặng như hiện tại không tốt sao?"
Lương Quyến không còn kiên nhẫn để nghe tiếp, trầm giọng cắt ngang: "Em không hiểu, có một đứa trẻ thì không thể sống bình dị sao?"
"Không giống nhau." Lục Hạc Nam cười gượng.
"Khác chỗ nào?"
"Bên dưới bảng kết quả kiểm tra có ghi cảnh báo nguy cơ nghiêm trọng, em không thấy sao?"
"Cái gì?"
"Lương Quyến, anh không thể chấp nhận nguy cơ mất em." Lục Hạc Nam ngừng một chút, cắn chặt quai hàm, giọng điệu không có chút dao động, cũng không để lại đường lui nào, bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng.
"Dù là vì đứa bé..." Lương Quyến dè dặt hỏi.
Lục Hạc Nam nhìn thẳng vào mắt cô, vẫn trả lời một cách bình tĩnh: "Đúng, dù là vì đứa bé, anh cũng không chấp nhận."
Lương Quyến chết lặng, cắn môi, mãi vẫn không thốt nên lời.
"Bên ngoài lạnh." Lục Hạc Nam thở dài, cởi áo khoác khoác lên vai cô, "Em lên nhà trước đi."
"Còn anh thì sao?" Lương Quyến buột miệng hỏi.
Câu hỏi này chứa đựng quá nhiều sự phụ thuộc, đến mức cô vừa nói ra mới nhận ra hai người vẫn đang chiến tranh lạnh.
Lục Hạc Nam đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu Lương Quyến, giọng khàn khàn dịu dàng, không rõ là đang an ủi cô hay chính mình: "Ngoan, để anh yên tĩnh một lát được không?"
Đã cai thuốc quá lâu, trong xe không còn chút dấu vết nào của thuốc lá.
Lục Hạc Nam nhìn theo bóng Lương Quyến đi vào biệt thự, lại ngồi trong xe thêm một lúc, rồi mới mở cửa bước ra, đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua một gói thuốc.
Hương nicotine bùng lên trong khoang miệng, có lẽ vì đã quá lâu không hút, hoặc là quá căng thẳng, hơi đầu tiên chưa kịp vào phổi, Lục Hạc Nam đã không nhịn được mà ho khan.
Anh ngồi xổm bên bồn hoa, khẽ xoa ngực, trông như một kẻ vô gia cư.
Nhìn chằm chằm vào ngọn lửa cam đang cháy dần giữa hai ngón tay, bỗng nhiên anh hiểu ra rất nhiều điều.
Hơn hai năm nay, từ sau khi ngừng thuốc, anh không rõ vì sao lại cai rượu, cai thuốc. Những chiếc bao cao su đầy khả nghi xuất hiện trong nhà như một phần "tình cờ", cộng thêm lời Madeline nói hôm nay — "Vì muốn tặng anh món quà tuyệt vời này, cô ấy đã chịu rất nhiều khổ cực, bỏ ra rất nhiều nỗ lực."
Thì ra tất cả đều là "có kế hoạch từ trước."
Lục Hạc Nam không nhịn được bật cười khẽ. Vì đứa bé này, Lương Quyến thực sự đã đi một vòng rất xa với anh.
*
Chu Ngạn vừa dỗ hai đứa con ngủ, sách truyện còn chưa kịp đặt xuống, điện thoại đặt cạnh bàn đã rung liên tục. Nhìn thấy tên người gọi, Chu Ngạn hiểu ngay: Lục Hạc Nam gọi cho anh, chắc chắn là không muốn để Lục Nhạn Nam biết.
Điện thoại vừa kết nối, Lục Hạc Nam đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay em đi cùng Quyến Quyến đến bệnh viện kiểm tra."
"Kết quả sao?" Chu Ngạn không hề ngạc nhiên.
Lục Hạc Nam cúi đầu, lòng bàn tay đỡ trán, giọng nói khó diễn tả được sự phức tạp: "Cô ấy thực sự mang thai rồi."
Chu Ngạn tựa vào cửa ban công, cười lớn: "Trời ạ, con anh 'được việc' thế cơ à?"
Một điếu thuốc đã cháy hết, Lục Hạc Nam dập tắt đầu lọc, lại lấy một điếu khác ngậm trên môi.
Nghe thấy tiếng bật lửa, Chu Ngạn mới chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, nụ cười trên môi đông cứng lại, giọng cũng trở nên lạnh đi.
"Lục Hạc Nam, em gọi cho anh cuộc này, chắc không phải để báo tin vui đúng không?"
"Em bảo cô ấy bỏ đứa bé, cô ấy không đồng ý, rồi tụi em cãi nhau một trận." Lục Hạc Nam nói thẳng, không vòng vo.
Chu Ngạn cười khẩy: "Nếu lúc chị em đang mang thai Tiểu Bảo, anh bảo cô ấy phá thai, thì chắc không chỉ đơn giản là cãi nhau, mà là ly hôn luôn rồi."
Lục Hạc Nam ngậm thuốc cười khẽ, mặt dày đến cực điểm: "Quyến Quyến không nỡ ly hôn với em."
"Nhưng em cũng không thể vì cô ấy không nỡ, vì cô ấy yêu em, mà muốn bắt nạt cô ấy thế nào cũng được."
"Em không có." Lục Hạc Nam phản bác rất nhanh.
"Không có? Không có mà em còn bắt cô ấy phá thai?"
"Em cũng chỉ là vì tốt cho cô ấy thôi, dù gì báo cáo kiểm tra thai cũng nói có khả năng nguy hiểm nhất định." Lý do này sao nghe yếu ớt đến thế? Lục Hạc Nam hít mạnh một hơi thuốc.
Chu Ngạn nghiêm túc nói: "Tỷ lệ ấy có phải là 100% không?"
"Không phải."
"Vậy là bao nhiêu?"
"Chưa đến ba phần."
Chu Ngạn thở phào, giọng nói dịu lại: "Vậy em đừng nghĩ nhiều như thế. Em nói thật anh nghe, giây phút biết cô ấy mang thai, em có vui không?"
Lục Hạc Nam cầm điện thoại, không biết trả lời thế nào.
Nói không vui thì là giả, nhưng niềm vui ấy rất nhanh đã bị lớp lớp cảm xúc tiêu cực nhấn chìm.
Trong lòng anh có hai tiếng nói, một giục anh ích kỷ một chút, thuận theo tự nhiên đón đứa trẻ này ra đời; một lại bảo anh tỉnh táo, khuyên anh đừng đưa ra quyết định sai lầm trong lúc tưởng chừng hạnh phúc.
Anh chao đảo giữa hai bên, không tìm được hướng đi đúng đắn.
Trong ống nghe, giọng nói của Chu Ngạn kéo anh về thực tại.
"Hôm sinh nhật Tiểu Bảo, thật ra anh còn muốn nói với em điều gì đó, nhưng khi ấy thấy em như đổ dầu vào lửa, nên anh không nói nữa."
"Anh muốn nói gì?"
"Hôm đó em hỏi anh có còn nhớ cảm giác hai năm trước đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật không. Làm sao anh có thể quên, lại càng không dám quên." Chu Ngạn khẽ thở ra, giọng nhẹ nhàng, "Chỉ là anh đã buông được rồi."
Lục Hạc Nam không nói, chỉ yên lặng nghe Chu Ngạn đang chìm trong ký ức nói tiếp.
"Năm ngoái, sau khi Đường Đường vừa qua sinh nhật bốn tuổi chưa lâu, đang trong độ tuổi tò mò mọi thứ, một hôm con bé về nhà, đột nhiên hỏi chị em, vì sao con lại đến thế giới này. Em có biết cô ấy trả lời thế nào không?"
"Chắc bị chị em đánh trống lảng cho qua chuyện rồi." Lục Hạc Nam dè dặt đoán.
"Không phải, cô ấy trả lời rất nghiêm túc." Chu Ngạn xoay người trong làn gió nhẹ, nhìn về phía phòng khách, nơi Lục Nhạn Nam đang ôm máy tính làm việc, ánh mắt đầy dịu dàng.
"Cô ấy nói: Vì mẹ hy vọng trên thế giới này, còn có một người giống như mẹ, yêu ba thật sâu đậm, mãi mãi ở bên ba."
Lời nói của Chu Ngạn đầy cảm động, Lục Hạc Nam cắn điếu thuốc, cũng bật cười một cách vô thức.
"Đường Đường nghe hiểu lơ mơ, chạy đi chỗ khác. Một lát sau, con bé từ phòng em Tiểu Bảo chạy ra, lại hỏi: Đã có con và mẹ yêu ba rồi, sao em trai còn được sinh ra?"
"Vậy chị em trả lời sao?" Lục Hạc Nam nghe đến mê mẩn, không kìm được hỏi tiếp.
Chu Ngạn khẽ mỉm cười, giọng run run vì hạnh phúc.
"Cô ấy nói: Vì mẹ tham lam, luôn cảm thấy người yêu ba trên thế giới này còn quá ít, tình yêu ba nhận được cũng quá ít, nên em trai mới được sinh ra. Cũng vì mẹ quá tham lam, ông trời trừng phạt mẹ, khiến mẹ chịu nhiều khổ sở khi sinh em trai, nhưng mẹ thấy rất xứng đáng, vì mẹ đã đạt được điều mình mong muốn."
Lục Hạc Nam không nói gì, nhưng Chu Ngạn biết anh đang nghe.
"Anh không biết Lương Quyến vì sao lại chấp nhất với chuyện sinh con như thế, nhưng anh nghĩ điểm xuất phát của cô ấy chắc cũng giống Nhạn Nam thôi, là vì yêu em quá nhiều. Nên mọi khổ đau, trong mắt cô ấy không gọi là khổ đau, mà là một chặng đường phải vượt qua trong đời."
"Nếu em cũng yêu cô ấy, thì điều em nên làm không phải là ngăn cản, mà là ở bên cô ấy, cùng nhau vượt qua."
Cuộc gọi kết thúc, Lục Hạc Nam đứng trong gió lạnh, hút thêm mấy điếu thuốc. Trước khi quay về nhà, anh dùng chiếc điện thoại gần hết pin gọi cho Tống Nhược Cẩm.
Cuộc trò chuyện rất ngắn gọn, anh khẽ nhếch môi, bóng gió báo tin vui: "Mẹ, phụ nữ mang thai cần chú ý những gì vậy ạ?"
*
Lương Quyến lên lầu, đi đi lại lại trong phòng khách, nén giận suốt cả buổi tối. Lý do khiến cô tức là vì cô biết xuất phát điểm của Lục Hạc Nam là vì tốt cho cô, nên chẳng biết trút giận vào đâu.
"Quan Lai, tối nay mình sang nhà cậu ở nhé?"
Vừa gọi điện, cô vừa lôi vali từ kho chứa đồ ra.
"Được chứ, cậu muốn đến thì cứ đến thôi. Nhưng cậu nỡ để chồng ở nhà một mình à?" Quan Lai đặt ly nước xuống, tặc lưỡi: "Mới cưới có năm năm mà đã không còn mặn nồng như trước rồi à?"
"Lục Hạc Nam là đồ chó! Suốt ngày chọc mình tức điên." Lương Quyến tức tối đá một cái vào vali, rồi tiện tay nhét đại mấy bộ đồ, vớ lấy áo khoác, nhanh chóng bước ra cửa.
Cô quen mang đôi giày cao gót màu nude thường đi, vừa xỏ vào một chiếc, gót chân bỗng cao thêm bốn, năm phân, mới nhận ra bây giờ đi đôi này là không nên.
Cô nhón chân, lục tìm trong tủ giày một đôi giày thể thao đế bằng đã lâu không dùng đến, xỏ vào, thuần thục cột dây giày. Cô chăm chú cột dây đến nỗi không để ý tiếng động ngoài cửa, mãi đến khi cánh cửa bị ai đó bất ngờ kéo ra từ bên ngoài, cô mới bị giật mình.
Là Lục Hạc Nam, mang theo hơi lạnh quay lại.
Anh không nói không rằng giật lấy điện thoại trong tay Lương Quyến, nói vài câu ngắn gọn rồi cúp máy.
"Đi đâu vậy?" Lục Hạc Nam thong thả ném điện thoại sang một bên, cúi đầu liếc qua vali cạnh chân Lương Quyến, nhướng mày đầy ẩn ý.
"Tính bỏ nhà ra đi à? Mang thai bỏ trốn? Cảnh này xem nhiều rồi nhỉ?"
Lương Quyến không nói, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt giễu cợt của Lục Hạc Nam, thầm bực: Hiểu biết nhiều dữ.
Lục Hạc Nam không định cãi nhau với cô, anh cúi xuống, những ngón tay thon dài tháo dây giày cô đang đi, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân, ra hiệu cô nhấc chân để thay giày.
Lương Quyến một tay nắm chặt vali không buông; một tay đặt lên bụng, cứng đầu nhìn thẳng phía trước, giả vờ không thấy gì.
"Bé con à, con đừng buồn. Dù ba không muốn con thì cũng chẳng sao, mẹ có thể tự kiếm tiền nuôi con khôn lớn, sau này sẽ yêu con gấp đôi."
Lục Hạc Nam đứng thẳng dậy, khoanh tay tựa vào khung cửa, chậm rãi nhìn Lương Quyến đang nói những lời đầy xúc động.
Nói đến đoạn cảm động, nước mắt cô rơi từng giọt, thấy anh vẫn không có phản ứng, cô tiếp tục cứng miệng: "Cùng lắm thì, mẹ sẽ tìm cho con một người ba khác. Người ba này không sắt đá như người kia, sẽ yêu con thật nhiều. Mẹ sẽ tìm cho con một người ba yêu thương con."
"Vậy em đi tìm đi." Lục Hạc Nam khẽ cười, khóe mắt đầy ngạo nghễ, khẽ nghiêng người nhường đường, lịch sự làm một động tác "mời".
"Anh cũng muốn xem thử, tên đàn ông nào gan to đến mức dám cướp vợ con của Lục Hạc Nam anh."
Nghe những lời lớn tiếng vô sỉ, không biết xấu hổ như thế, Lương Quyến trợn to mắt đầy khó tin, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời, chỉ biết khóc càng thêm dữ dội.
"Đừng khóc nữa, được không?" Lục Hạc Nam thở dài, bất lực cười khẽ, kéo Lương Quyến vào lòng, nhẹ nhàng lau khóe mắt ướt của cô, "Khóc làm hư con thì thôi đi, nhưng nếu ngay cả em cũng khóc đến sinh bệnh thì anh biết làm sao?"
"Lục Hạc Nam, anh—" Lương Quyến tức đến đỏ mặt. Cô bị anh siết chặt trong vòng tay, chẳng nhúc nhích nổi, đành giơ tay đập loạn xạ vào vai anh, "Sao lại nói khóc làm con hư được? Anh không thích nó thì thôi, sao có thể nguyền rủa nó như thế!"
"Sao anh có thể không thích con? Quyến Quyến, em đừng nói linh tinh trước mặt con." Lục Hạc Nam ôm eo cô, kiên nhẫn sửa lại lời cô nói.
Lương Quyến thầm nghĩ, chắc chắn là do sức lực giữa nam nữ quá chênh lệch, nếu không thì sao cô lại không hề vùng vẫy được, mặc cho anh ôm lấy một cách tùy ý.
Giọt nước mắt mang đầy tính "trả đũa" thấm vào áo sơ mi của Lục Hạc Nam, Lương Quyến bỗng ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cô ngẩng đầu lên, đầy nghi hoặc: "Anh hút thuốc rồi à?"
Thấy Lương Quyến không còn giận dỗi với mình nữa, dây thần kinh trong Lục Hạc Nam cũng giãn ra, ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn.
"Em bắt anh bỏ rượu bỏ thuốc, không phải là để lợi dụng anh có con sao? Giờ lợi dụng xong rồi, chẳng lẽ anh còn không được tự do hút thuốc uống rượu nữa à?"
"Sao lại gọi là lợi dụng?" Lương Quyến bị câu oán trách đó làm cho luống cuống, giọng trở nên yếu ớt.
Cái người này, sao lại nói cô như thể một người đàn bà "được việc xong là phủi tay" vậy?
Lục Hạc Nam mỉm cười, một tay ôm eo cô, một tay đẩy vali, định đưa cả người lẫn hành lý về phòng.
Lương Quyến thẳng lưng, không dám cử động mạnh, chớp mắt dè dặt hỏi: "Anh... anh thật sự định giữ lại đứa bé này sao?"
Lục Hạc Nam bật cười bất đắc dĩ: "Không thì sao? Trơ mắt nhìn em đi tìm cho nó một ông bố khác à?"
Sau một ngày vừa khóc vừa cười, mệt mỏi rã rời, Lương Quyến nằm trên giường nhắm mắt lại nhưng không sao ngủ được. Lục Hạc Nam đã chuyển từ giường phụ về nằm cạnh cô, nhưng cô vẫn trằn trọc.
Lương Quyến trở mình, nép sát vào người Lục Hạc Nam: "Chồng à, anh đã nghĩ ra tên cho con chúng ta chưa?"
Lục Hạc Nam không trả lời mà hỏi lại: "Ba mẹ em đặt tên em là Lương Quyến vì lý do gì?"
Lương Quyến chớp chớp mắt, kể lại một đoạn chuyện xưa của ba mươi ba năm về trước.
"Hồi đó mẹ em sinh khó, nghe nói tình hình rất tệ, bác sĩ còn liên tục đưa ra hai lần thông báo nguy kịch, suýt nữa là cả mẹ lẫn con đều không qua khỏi. Khi ấy giao thông không thuận tiện, ông bà nội ngoại đều không có ở Tân Hải, ngoài phòng sinh chỉ có một mình ba em, rất cô đơn, rất bất lực. Ông ấy không dám khóc, ngoài việc cầu nguyện với trời thì chẳng làm được gì cả."
Lương Quyến dừng lại vài giây, rúc sâu hơn vào ngực anh, cọ cọ như một con thú nhỏ, rồi lại khẽ nói tiếp.
"Có lẽ là ông trời nghe thấy lời cầu xin của ba em, sau một hồi chờ đợi dài đằng đẵng, cuối cùng mẹ con em cũng bình an. Ba nói, đó là sự ưu ái của ông trời dành cho ông ấy, nên mới đặt cho em cái tên đơn giản là 'Quyến' – trong 'ưu quyến' (thương yêu, trân trọng)."
Lục Hạc Nam ôm lấy vai cô, thành kính hôn lên trán cô: "Cảm ơn ông trời."
"Gì cơ?" Lương Quyến không nghe rõ.
"Cảm ơn mẹ em đã bình an sinh em ra ba mươi ba năm trước. Đó không chỉ là sự ưu ái dành cho ba em, mà còn là dành cho anh nữa."
Ánh trăng sáng dịu, nhịp thở của Lương Quyến cũng dần chậm lại, dịu dàng hơn.
Lục Hạc Nam vuốt nhẹ những sợi tóc nơi đuôi của cô, nhẹ giọng nói: "Thế hệ này của nhà họ Lục, chữ lót là 'Thời' – thời gian."
"Chữ 'Thời' à, vậy con mình nên tên gì nhỉ?" Cơn buồn ngủ kéo đến bất ngờ, Lương Quyến lẩm bẩm lặp lại lời anh trong lúc mắt đã khép hờ.
Lục Hạc Nam thuận theo lời cô: "Anh tính rồi, con chắc sẽ sinh vào khoảng tháng ba, tháng tư. Khi ấy tuyết tan, hoa nở, là đầu xuân, cỏ mọc oanh bay."
Dây thần kinh trong cô bỗng khẽ động, cơn buồn ngủ bay biến, mở mắt chớp chớp nhìn gương mặt anh: "Cỏ mọc oanh bay?"
Dường như là định mệnh trong vô hình, một lời hứa hẹn về mùa xuân đã được thực hiện đến hai lần.
"Vậy gọi là 'Oanh Thời' được không?" Lục Hạc Nam cúi mắt, nhẹ nhàng thương lượng với cô.
"Oanh Thời, Oanh Thời." Đầu lưỡi mang theo bao dịu dàng, Lương Quyến lặp lại một cách chậm rãi, đôi mắt lấp lánh dần nở nụ cười, "Thật sự rất dễ nghe."
"Nhưng mà..." Cô bỗng ngập ngừng.
"Sao thế?"
"Lục Oanh Thời... nghe giống tên con gái quá phải không?"
"Ừ." Lục Hạc Nam gật đầu, không chút do dự mà thừa nhận.
Nghe vậy, Lương Quyến bỗng bật dậy, nghiêm túc nói: "Nhưng Bảo Bảo nói, con trong bụng em là em trai mà."
"Con nít nói bậy thôi, làm sao tin được?" Lục Hạc Nam chẳng mấy để tâm, cười cười, bàn tay to áp lên eo cô, nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống lại.
"Nhỡ đâu, lỡ như, thật sự là con trai thì sao?" Lương Quyến vẫn có chút không cam tâm.
Nếu không có gì bất trắc, đây rất có thể là đứa con duy nhất của cô trong đời. Đến giờ phút cuối cùng, cô lại không rõ bản thân mong con là trai hay là gái.
"Vậy thì đến lúc đó tính tiếp."
"Cái gì mà tính tiếp?" Thấy Lục Hạc Nam lười biếng như vậy, Lương Quyến tức đến mức đưa chân đá anh một cái.
"Con gái thì anh đặt tên rồi, con trai thì để em đặt đi." Lục Hạc Nam nhắm mắt lại, vòng tay tránh phần bụng của cô, kiểm soát tốt lực đạo.
"Chữ đệm là Thời, Lục Oanh Thời... vậy con trai nên tên gì cho hay nhỉ?"
Lương Quyến nghĩ, ngày mai nhất định phải lật từ điển tra tên, dù gì cũng còn tám tháng nữa, phải tính kỹ lưỡng.
"Chồng à, nếu lần này là con trai thật, vậy chúng ta cố thêm lần nữa sinh một bé gái nữa có được không?" Lương Quyến nằm rúc trong hõm cổ của Lục Hạc Nam, đầu ngón tay trượt tới trượt lui trên yết hầu anh, trêu chọc một cách mờ ám.
"Vậy thì, cái tên 'Oanh Thời' coi như không có cơ hội dùng đến rồi." Lương Quyến tiếp tục dịu dàng dụ dỗ, như đang lặng lẽ đặt thêm quả cân lên cán cân đang nghiêng ngả.
Yết hầu khẽ chuyển động, Lục Hạc Nam từ từ mở mắt ra.
"Được không anh? Anh xem chị Nhạn Nam còn có hai đứa con cơ mà, Đường Đường có Tiểu Bảo làm bạn, sau này..." Lương Quyến vô thức hạ giọng nũng nịu.
Chưa kịp để cô nói hết câu, Lục Hạc Nam đã thẳng thừng từ chối: "Không được."
"Không được thì không được, cùng lắm thì em sẽ..." Lương Quyến nhìn vào mắt anh, càng nói càng thiếu tự tin, bốn chữ "giở lại chiêu cũ" cuối cùng cũng không dám nói ra trọn vẹn trước ánh mắt sắc bén kia.
"Cùng lắm thì em lại giở trò với bao cao su chứ gì?"
Trong bóng đêm, đôi mắt đào hoa thâm trầm của Lục Hạc Nam như sương mù đen thẳm, sáng rực lên tựa ánh trăng ngoài cửa sổ.
Anh nắm lấy bàn tay đang định làm bậy của Lương Quyến, giọng trầm khàn đến chết người: "Lương Quyến, anh khuyên em tốt nhất nên dẹp ngay ý định đó, vì anh tuyệt đối sẽ không để mình sơ suất cùng một chuyện đến lần thứ hai."
Anh trời sinh lo trước nghĩ sau, không thể làm con bạc. Cho nên chỉ có thể cược một lần với ông trời.
Cược rằng tám tháng sau, em vẫn còn bình yên nằm trong vòng tay anh.
Còn con, trai hay gái đều được.
Nếu mọi chuyện thuận lợi, vậy thì cứ để trời định.