Có lẽ vì tiết thu ở Kinh Châu ngày một đậm, xuân buồn thu mỏi, nên trong thời kỳ mang thai, Lương Quyến cũng trở nên ngày càng hay buồn ngủ. Đồng Hân Nhiên lo cho tình trạng sức khỏe của cô, đã thay cô từ chối mấy hợp đồng công việc đang thương thảo.
Sau khi Tống Nhược Cẩm và Lê Bình biết tin Lương Quyến mang thai, họ càng muốn đón cô về biệt thự Gia Sơn để dưỡng thai. Nhưng Lục Hạc Nam sợ cô không thoải mái, chỉ dùng mấy lời ngắn gọn đã khéo léo từ chối.
Ngày cuối cùng của tháng, khi Lục Hạc Nam kết thúc công vụ trở về thì trời vừa sập tối.
Trong phòng khách rộng lớn của biệt thự, chỉ có một chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng dịu dàng, mờ nhạt.
Không gặp được người mình muốn gặp ngay khi vừa đẩy cửa bước vào, lòng anh bỗng sinh ra một nỗi bứt rứt khó hiểu.
Cửa phòng ngủ khép hờ, Lục Hạc Nam kéo lỏng cà vạt, tiện tay ném áo khoác lên sofa, bước chân vội vã đi qua phòng ăn, đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy chiếc chăn mỏng hơi nhô lên, Lương Quyến nằm nghiêng quay lưng lại phía cửa, ngủ rất bình yên.
Có lẽ hôm nay cô đã mơ một giấc mơ đẹp, đến mức trong mơ cũng vô thức mỉm cười. Lục Hạc Nam thở dài một hơi, sống lưng thẳng tắp cuối cùng cũng buông lỏng, tựa người vào khung cửa, trái tim gần đây ngày càng khó kiểm soát cũng nhờ hơi thở đều đặn của cô mà tạm thời an ổn lại.
Phòng tối, ánh trăng trốn sau tầng mây, thế giới yên tĩnh như thể chỉ còn lại hai người họ nương tựa vào nhau mà sống.
Trong không gian lặng thinh không ánh sáng ấy, ánh mắt Lục Hạc Nam không rời khỏi người Lương Quyến.
Anh nhìn không chớp mắt, đến cả hơi thở cũng theo bản năng mà nhẹ đi. Vì quá chuyên chú, nên mãi đến khi chân giẫm lên mấy tờ giấy tuyên thành, âm thanh ma sát nhẹ truyền tới tai, anh mới giật mình để ý dưới chân có gì.
Lục Hạc Nam cúi xuống, nhặt từng tờ giấy rơi vãi đầy đất, trải phẳng lên bàn viết, mượn ánh đèn đường lờ mờ ngoài cửa sổ để nhìn kỹ.
Trong từ điển, hễ là những chữ mang ý nghĩa đẹp đẽ, gần như đều được Lương Quyến cẩn thận chọn ra, phối với chữ "Thời", để lại vài cái tên hay và ưa thích, làm phương án dự bị cho tên bé trai.
"Tích Thời" có vẻ là cái tên cuối cùng được cô chọn. Có thể vì chưa hoàn toàn hài lòng, nên khi hạ bút có phần do dự, nét chữ không dứt khoát.
Lục Hạc Nam cầm bút lông trên giá lên, chấm mực, nhìn chằm chằm hai chữ "Tích Thời" mà ngẫm nghĩ vài giây, trong lòng đã có quyết định, vừa định cúi xuống viết, thì sau lưng bỗng vang lên tiếng động sột soạt.
Anh ngẩng đầu, thì ra là Lương Quyến trở mình kéo chăn. Nhưng ngay sau đó, như thể có linh cảm, cô từ từ mở mắt, ánh mắt chạm vào anh.
"Anh về rồi à? Sao không gọi em dậy?" Giọng cô còn ngái ngủ, Lương Quyến vẫn có chút ngơ ngác, nhưng khi thấy anh, giọng nói bất giác trở nên mềm mại, nũng nịu.
Lục Hạc Nam lập tức đặt bút xuống, đi đến ngồi cạnh giường: "Thấy em ngủ say quá, không nỡ gọi."
"Gần đây không hiểu sao em cứ buồn ngủ mãi." Lương Quyến ngại ngùng bĩu môi, dang tay làm nũng muốn anh bế dậy.
Lục Hạc Nam vuốt má cô, đỡ lấy eo cô rồi nhẹ nhàng đỡ cô dậy: "Có lẽ là Oanh Thời trong bụng mẹ ngoan, muốn mẹ nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Không chừng không phải Oanh Thời đâu!" Lương Quyến dụi mặt vào cổ Lục Hạc Nam, không vui bĩu môi, nhưng giọng càng lúc càng nhỏ.
Hai tháng từ khi mang thai, Lục Hạc Nam luôn tin chắc trong bụng cô là con gái, suốt ngày gọi Oanh Thời hết lần này đến lần khác, khiến Lương Quyến vừa bực vừa buồn cười, nhưng cũng vì nghe mãi mà dần dần không phản đối nữa.
Gái thì gái vậy, Lương Quyến thở dài, không đấu khẩu với Lục Hạc Nam nữa, ai bảo cô chẳng nghĩ ra nổi tên nào cho con trai?
Lục Hạc Nam bật cười, nghĩ đến cái tên trên giấy tuyên, lần đầu tiên đọc ra tiếng.
"Không thì là ai? Chẳng lẽ là 'Tích Thời'?"
"Anh nhìn thấy chữ em viết rồi à?" Lương Quyến vòng tay ôm cổ anh, ngượng ngùng cúi đầu.
Lục Hạc Nam khẽ gật, kéo áo len trên giường khoác lên người cô, rồi nắm tay cô dắt xuống giường.
Lương Quyến uể oải đi theo anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng thật ra em cũng chưa ưng cái tên đó lắm."
Lục Hạc Nam nhướng mày, hỏi một cách nhẹ nhàng: "Không hài lòng chỗ nào?"
"Chữ 'Tích', nghe có hơi nữ tính quá không? Trong tên con trai có chữ đó, sau này đi học có bị bạn bè chê cười không? Lỡ làm tổn thương lòng tự tôn của con thì sao?"
Cô nói càng lúc càng hăng, thậm chí còn nghĩ đến chuyện năm sáu năm sau.
"Vậy thì đổi cái khác." Lục Hạc Nam nén nụ cười nơi khóe môi, nhẹ nhàng đề nghị.
"Nhưng em lại không nỡ bỏ tên 'Tích Thời' này, Oanh Thời - Tích Thời, như là trân quý khoảng thời gian cỏ mọc oanh bay, nghe cũng hợp nhau lắm mà." Lương Quyến chu môi, kéo tay áo anh, ánh mắt mong chờ nhìn anh, muốn nghe một lời khẳng định.
Lục Hạc Nam không nói có, cũng không nói không, chỉ gật đầu, rồi ép cô ngồi xuống ghế trước bàn viết, không cho cô cơ hội phản kháng đã nhét bút lông vào tay cô.
"Làm gì thế?" Lương Quyến ngơ ngác.
Lục Hạc Nam không trả lời, đứng sau lưng cô, cúi người xuống, bàn tay to lớn bao trọn tay cô, chấm mực lần nữa, đầu bút dừng trên tờ giấy sạch sẽ.
Lương Quyến lập tức hiểu ý, bất giác nín thở, buông lỏng cổ tay, để anh dẫn cô viết chữ.
Mực thơm lan ra trên nền giấy trắng, đến khi nét bút cuối cùng hoàn tất, Lương Quyến tựa vào lòng anh, nhìn hai chữ bay bổng phóng khoáng trên giấy, khẽ đọc ra tiếng.
[Hy Thời]
Đồng âm với "Tích Thời".
Lương Quyến học chuyên ngành Hán ngữ, đương nhiên biết chữ "Hy" nghĩa là gì.
Hy, là sáng sủa, là hưng thịnh.
Lục Hy Thời và Lục Oanh Thời.
Lương Quyến chớp mắt, mũi bất giác cay cay. Làm sao cô không hiểu ý anh? Cỏ mọc oanh bay, là Tích Thời, mà cũng là Hy Thời.
Người yêu à, xin hãy ngẩng đầu, tiếp tục bước về phía trước.
Đừng mãi tiếc nuối quá khứ, day dứt đoạn đường gió tuyết. Mà hãy mong chờ khoảnh khắc hoa nở của hôm nay.
Vì tình hình đặc biệt, trong khi thai phụ bình thường giai đoạn đầu chỉ cần khám mỗi tháng một lần, thì Lương Quyến lại phải khám mỗi tuần.
Đối với những lần khám thai, Lục Hạc Nam chưa từng vắng mặt. Dù Trung Thịnh có chuyện lớn cỡ nào, anh cũng dành ra được hai tiếng để cùng Lương Quyến nghe Madeline căn dặn tỉ mỉ từng điều.
Trong phòng khám, Madeline cầm thiết bị đo, giả vờ hỏi bâng quơ: "Đã nghĩ ra tên cho em bé chưa?"
"Đã nghĩ từ lâu rồi." Lương Quyến ngoan ngoãn nằm trên giường khám, vừa trả lời vừa cười cong mắt nhìn Lục Hạc Nam.
Madeline không nói nhiều, chỉ kéo dài giọng, ý vị sâu xa mà đáp lại.
Lục Hạc Nam lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, tim anh khựng lại một nhịp, cố giữ bình tĩnh hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì không ổn à?"
Madeline khựng tay lại, giấu kỹ nỗi lo lắng mơ hồ dưới đáy mắt. Khi cúi đầu nhìn về phía Lương Quyến, cô vẫn giữ nguyên vẻ thoải mái tươi cười như không có chuyện gì.
"Đừng căng thẳng như vậy, không có vấn đề gì đâu, chỉ là... làm phiền mọi người nghĩ thêm một cái tên nữa thôi."
"Thật không?" Lương Quyến sững người, không dám tin vận may lớn như trời lại rơi trúng mình.
Madeline bật cười bất lực: "My dear, cô có thể không tin tôi, nhưng nên tin vào độ chính xác của hình ảnh y khoa."
Tin tốt đến quá đột ngột, đến mức Lương Quyến còn chưa kịp phản ứng, chỉ biết ngơ ngác để người dìu ra ngoài. Gió lùa mạnh lướt qua bờ vai, cô ôm lấy cánh tay mình, chợt nhận ra Lục Hạc Nam vẫn còn bị Madeline giữ lại trong phòng.
Cánh cửa đóng chặt. Cô ôm bụng, dừng lại trước cửa.
Cô chẳng nghe được gì cả, cũng không đủ can đảm để mở ra.
Trên đường về, không khí im lặng đến mức Lương Quyến có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đập.
"Madeline đã nói gì với anh?" Cô đi thẳng vào vấn đề.
Lục Hạc Nam nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, trong lòng thoáng qua chút giằng xé. Anh không muốn giấu cô, và cũng không nên giấu.
"Em đừng căng thẳng như vậy." Lục Hạc Nam tấp xe vào lề đường, khẽ nhếch môi cười.
Trước mặt không có gương, nên anh không biết nét mặt mình lúc này đã thê thảm đến mức nào.
"Là anh đừng căng thẳng mới đúng." Lương Quyến bình thản siết lấy bàn tay lạnh ngắt của anh.
"Madeline nói Oanh Thời không có vấn đề gì, nhưng Hy Thời thì..." Lục Hạc Nam ấp úng, trong mắt hiện lên nỗi đau không thể giấu.
"Hy Thời sao rồi?" Lương Quyến siết chặt tay anh, gương mặt hiếm khi bình tĩnh đến vậy.
Lục Hạc Nam hít sâu một hơi, những lời nói dối chuẩn bị sẵn tan rã dưới ánh mắt của cô.
Anh lựa chọn một sự thật đã được tô hồng: "Madeline nói tim của Hy Thời, có thể... sẽ giống anh, có chút vấn đề."
Anh cố tình nói giảm nói tránh đi để cô bớt lo, nhưng Lương Quyến đã hiểu — cái gọi là "có chút vấn đề", chắc hẳn là bệnh tim bẩm sinh, đúng không?
Từ thiên đường rơi xuống mặt đất, từ đại hỉ hóa đại bi, chỉ trong chớp mắt.
Lương Quyến mất một phút để tiêu hóa sự thật không thể thay đổi ấy, rồi nhẹ nhàng vuốt ve bụng, cười khổ: "Xem ra có những lời đúng là không nên nói bừa, bây giờ thật sự tái hiện lại y chang rồi."
"Em nói gì cơ?" Lục Hạc Nam ngơ ngác.
"Năm anh ngừng uống thuốc, Chung Tễ từng hỏi em muốn con trai hay con gái, em nói con trai. Anh ấy hỏi vì sao."
Lương Quyến dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Lục Hạc Nam, hàng mi khẽ chớp: "Anh đoán em nói gì?"
Lục Hạc Nam nghe theo cô hỏi lại: "Em nói gì?"
"Em nói —" Lương Quyến hít sâu một hơi, khóe môi cong lên, nhưng trong mắt lại long lanh nước, "Vì em muốn tái hiện lại ngôi nhà thời thơ ấu của anh."
Có tình yêu, có cha mẹ, có chính anh.
Một mong muốn giản dị biết bao, mà cũng là một ước mơ tham lam đến nhường nào.
Lục Hạc Nam sững sờ, anh không ngờ việc Lương Quyến nhất mực mong con trai lại là vì anh, là vì muốn bù đắp cho anh.
Anh từng hẹp hòi nghĩ rằng cô lo lắng con gái sẽ giành mất tình cảm anh dành cho cô.
"Anh có định từ bỏ thằng bé không?" Lương Quyến lau nước mắt, gượng gạo mỉm cười.
"Sao có thể chứ?" Lục Hạc Nam đáp ngay, không chút do dự.
Anh từng bị mẹ ruột bỏ rơi, nên anh hiểu cảm giác bơ vơ ấy khốn khổ thế nào.
"Anh đừng căng thẳng, đừng sợ." Lương Quyến gật đầu mạnh mẽ, từng chữ từng lời nói ra đều đầy sức nặng.
Những lời ấy, cô vừa nói với anh, cũng vừa tự nói với chính mình.
"Em biết mà, anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đúng không?"
Lương Quyến nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng đặt lên bụng mình: "Ngoài anh ra, không ai có thể thấu hiểu con bé như anh, cũng không ai biết cách yêu nó hơn anh."
Dòng nhiệt nóng hổi truyền tới, ngấm vào bàn tay lạnh buốt của Lục Hạc Nam — đó là hơi ấm của sự sống.
Anh cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, giọt lệ nơi khóe mắt thấm ướt vạt áo Lương Quyến, ướt cả môi anh.
Anh thở ra một hơi thật sâu, cúi người ôm lấy cô, trán tựa vào bụng cô, cách một khoảng cách gần như vô hình, anh đặt nụ hôn đầu tiên lên hai đứa con của mình.
Dù lúc này chưa từng gặp mặt, nhưng anh đã chắc chắn về tình yêu của mình dành cho chúng.
Ở khoảnh khắc cuối cùng, nước mắt đã khô, Lương Quyến bỗng tin vào vòng tròn của định mệnh, không còn oán trách nữa.
Có lẽ, tất cả là một sự sắp đặt vô hình của ông trời — tình thân anh từng thiếu, tuổi thơ đầy nuối tiếc, giờ hãy để anh tự tay bù đắp vào đứa con của mình đi.
Thời gian chớp mắt đã đến cuối năm, vài ngày trước, Tưởng Chiêu Ninh đã hạ sinh một bé gái bình an. Lương Quyến mang thai được sáu tháng, cơ thể cũng ngày càng nặng nề.
Tiệc cuối năm của Trung Thịnh năm nay vẫn tổ chức tại khách sạn thương mại trực thuộc công ty như thường lệ, nhưng lần này vì nhà họ Lục có song hỷ lâm môn, nên lễ tiệc được tổ chức đặc biệt long trọng.
Xe dừng trước khách sạn, đến sớm hơn dự kiến.
Lương Quyến đứng trong gió lạnh ước chừng thời gian, đoán chắc Lục Hạc Nam vẫn còn họp ở tầng thượng nên cô không nhắn tin cho anh, cũng không thông báo với Dư Vi.
Cô không thường đến khách sạn này, nhưng tự tìm đường đến hội trường chính chắc cũng không khó.
Lương Quyến đã có quyết định trong lòng, siết chặt áo khoác, bước lên bậc thang trong gió, mới đi được vài bước thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau.
"Cô Lương, lâu rồi không gặp."
Lương Quyến đứng lại, quay đầu ngỡ ngàng, không dám tin sẽ gặp lại người này... ở nơi này.
Kiều Gia Mẫn đi giày cao gót bảy tám phân, dáng người uyển chuyển bước lên bậc thang, giống hệt như nhiều năm trước, khi Lục Đình Tích còn sống, ánh mắt cô ấy nhìn cô cũng từng lay động như thế.
"Lâu rồi không gặp." Lương Quyến mỉm cười, gật đầu với Kiều Gia Mẫn, chân thành.
Kiều Gia Mẫn đứng bên cạnh cô, nhẹ nhàng đỡ lấy tay rồi cùng bước tiếp: "Thứ lỗi cho sự nhỏ nhen của tôi, tôi thật sự không muốn gọi cô là bà Lục."
Lương Quyến cười khẽ, khoát tay: "Không sao cả, cũng chỉ là một danh xưng mà thôi."
"Có rảnh không?" Kiều Gia Mẫn nhìn cô, không mang chút công kích nào, "Muốn vào trong uống với tôi một ly cà phê không?"
Lương Quyến không hiểu cô ta có ý gì, nhưng vì lịch sự, cô vẫn gật đầu.
Ngồi cạnh cửa sổ kính sát đất trên tầng ba mươi mấy, Kiều Gia Mẫn vô thức nghiêng đầu nhìn ra ngoài với ánh mắt vô định.
"Cô nói xem, nếu cảnh tượng yên bình hài hòa của hai chúng ta lúc này rơi vào ống kính paparazzi, thì sẽ bị đặt cho cái tiêu đề giật gân nào đây?"
"Người mới tình cũ bắt tay làm hòa?" Lương Quyến khẽ nhấp ngụm nước lọc, phối hợp đùa theo trò đùa của cô ấy."
"Người mới tình cũ?" Kiều Gia Mẫn quay đầu lại, lập lại câu nói với một ẩn ý sâu xa, rồi bỗng bật cười lớn, "Cô dùng từ đó để mô tả mối quan hệ giữa tôi và cô, thật đúng là đánh giá cao tôi quá rồi."
Cô ấy mím chặt môi, ánh mắt nhìn thẳng vào Lương Quyến, không chút biểu cảm: "Dù sao thì, người mới lẫn tình cũ của Lục Hạc Nam... đều là cô, đúng không?"
Lương Quyến nghẹn lại trước câu nói đó. Cô thề với trời rằng cụm từ "người mới tình cũ" cô vừa nói hoàn toàn không mang ý xúc phạm gì đến Kiều Gia Mẫn.
Kiều Gia Mẫn chẳng mảy may để tâm, vẫn mỉm cười nhàn nhạt: "Cô biết không? Trước khi kết hôn, thật ra tôi không hề biết anh ấy từng có một người bạn gái yêu ba năm, yêu đến tận xương tủy. Nhưng tôi vẫn đồng ý lấy anh ta. Cô biết vì sao không?"
Lương Quyến nhếch môi, đáp bằng vẻ thản nhiên: "Vì cô vốn dĩ chưa bao giờ xem tôi là đối thủ."
"Cô thật sự hiểu tôi đấy." Kiều Gia Mẫn khẽ ngẩn ra, không ngờ Lương Quyến lại nhìn thấu mình đến thế.
"Lúc đó tôi tự tin đến mức tự phụ. Tôi nghĩ, cô có ba năm bên cạnh anh ấy, thì sao chứ?" Ánh mắt Kiều Gia Mẫn nheo lại, cằm hơi kiêu ngạo nhướng lên, "Dù gì thì tôi cũng sẽ có được cả nửa đời còn lại của anh ấy. Nếu tính theo thời gian, người chiến thắng vẫn là tôi."
Lương Quyến không biết phải bình luận gì về những lời của cô ấy, đành giữ im lặng, cố gắng làm một người nghe tốt. Nhưng bản năng đồng cảm khiến ánh mắt cô không thể giấu được vẻ thương cảm.
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó." Kiều Gia Mẫn cười khẽ, có lẽ là bị kích thích, cô ấy cố ý nói mập mờ, "Thật ra trong cuộc hôn nhân đó, tôi cũng từng cảm thấy hạnh phúc."
Lương Quyến không chớp mắt, giữ vẻ mặt bình thản, nhưng tay đã siết chặt trong lòng bàn tay, tim lỡ nhịp một nhịp.
"Cô hồi hộp rồi đúng không?" Kiều Gia Mẫn cố ý nhấn mạnh, dường như đã chiếm được thế thượng phong.
"Kết hôn xong, Lục Hạc Nam và tôi luôn sống ly thân. Anh ấy giữ lấy căn biệt thự đó, còn tôi ở tại nhà tân hôn. Sau này, trưởng bối nhà họ Lục không chịu nổi nữa, ép chúng tôi quay về biệt thự Gia Sơn, nói là để bồi dưỡng tình cảm, thực chất là ép anh ấy tuân thủ lễ giáo."
"Nhưng anh ấy không nói với tôi lấy một câu, cũng không chịu ở cùng một phòng quá lâu. Càng đừng nói đến việc nhìn tôi một cái."
Kiều Gia Mẫn mỉm cười, trong nụ cười là sự thê lương cố gắng giả vờ dửng dưng.
"Cho đến một ngày, trong lúc tôi quá nhàm chán đã bật một bộ phim đang hot trong phòng chiếu. Vừa đúng lúc, khi một cảnh phim lướt qua, anh ấy đi ngang qua cửa. Tôi không biết anh thấy gì, hay chỉ đơn giản là hứng thú với bộ phim, tóm lại là, anh ấy bất ngờ bước vào, rồi ngồi xuống phía sau tôi."
"Khoảng cách giữa tôi và anh ấy..." Cô ấy ngừng lại vài giây, nghiêm túc suy nghĩ, rồi dùng tay ước lượng, "Chắc cũng như khoảng cách giữa tôi và cô bây giờ, gần đến mức tôi gần như có thể nghe thấy tiếng thở của anh ấy."
"Có lẽ cô khó tưởng tượng, nhưng để giữ anh ấy lại, tôi đã cho chiếu đi chiếu lại bộ phim đó suốt ba ngày. Đến nỗi tôi có thể đọc thuộc lòng từng câu thoại."
"Chỉ với một bộ phim lạ hoắc đó, tôi và anh ấy đã có ba ngày cực kỳ yên bình trong căn phòng chiếu nhỏ ấy. Bây giờ nghĩ lại, đó lại là ba ngày tôi gần với tình yêu nhất trong cuộc hôn nhân của mình."
Móng tay gần như bấm vào lòng bàn tay, nhưng Lương Quyến chẳng cảm thấy chút đau đớn nào.
Trong ba ngày đó, Lục Hạc Nam đã nghĩ gì? Trong tim anh liệu đã từng có phút giây lạc hướng?
Cô không đoán được, cũng không dám đoán. Nhưng cho dù anh đã từng dao động thì người bên cạnh anh khi ấy là vợ hợp pháp. Nếu giữa họ thật sự xảy ra chuyện gì cũng có thể hiểu được, phải không?
Nên tha thứ, nên bỏ qua... đúng không?
Kiều Gia Mẫn không để ý đến những biến động cảm xúc của Lương Quyến, cô ấy cúi đầu, tiếp tục nói. "Tôi tưởng rằng anh ấy đã nghĩ thông, đã chấp nhận, nhưng sau ba ngày, anh ấy vẫn ra đi, dứt khoát rời khỏi biệt thự Gia Sơn. Đến cả người mợ mà anh ấy kính trọng nhất cũng không giữ nổi."
"Tôi từng không hiểu mình đã làm sai điều gì, mãi về sau tôi mới biết, lý do duy nhất anh ấy ở lại ba ngày yên bình đó, là vì bộ phim đó là do cô làm đạo diễn."
Kiều Gia Mẫn ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt vào đôi mắt kinh ngạc của Lương Quyến.
"Có lẽ anh ấy không hề quan tâm đến nội dung phim, mà chỉ quan tâm đến khoảnh khắc dòng chữ tên cô lướt qua phần danh đề."
"Suốt ba ngày, bộ phim phát hơn ba trăm lần. Trong ba trăm lần lướt nhanh đó, anh ấy đều tìm thấy tên cô, không hề lệch một nhịp."
Kiều Gia Mẫn hít một hơi thật sâu, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn chưa rơi xuống: "Thật nực cười, đúng không? Ba ngày mà tôi tưởng mình thấy được ánh sáng hy vọng, hóa ra cũng là vì cô."
Không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, Lương Quyến cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình.
"Tại sao... lại nói với tôi những điều này?"
Kiều Gia Mẫn nhún vai, vẻ mặt không cảm xúc: "Không biết nữa. Cứ coi như là món quà tôi gửi đến đứa trẻ đi."
Cô ấy đứng dậy, nhìn chằm chằm vào bụng của Lương Quyến thật lâu, rất lâu, chăm chú và cẩn thận.
Từng có lúc, trong bụng cô cũng có một sinh mệnh như thế, nhưng cuối cùng cô vẫn mất đi, mất với một cái giá rất đắt.
Kiều Gia Mẫn không ngoảnh đầu lại mà rời đi, tấm lưng thẳng tắp vẫn kiêu ngạo như thuở nào.
Lương Quyến ngồi nguyên chỗ cũ thêm một lúc, cho đến khi sau lưng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, cô mới giật mình hoàn hồn.
Quay đầu lại thì bất ngờ bắt gặp khuôn mặt đầy lo lắng của Lục Hạc Nam.
"Anh chạy vội thế làm gì?" Lương Quyến lấy khăn tay trong túi đeo chéo ra, từ tốn lau đi từng giọt mồ hôi trên trán anh, "Người ta còn đang nhìn kìa."
"Em thấy thế nào rồi?" Lục Hạc Nam còn chưa kịp thở đều đã nắm chặt tay Lương Quyến, từ đầu đến chân nhìn cô hết lượt này đến lượt khác, "Có chỗ nào thấy khó chịu không?"
"Không có." Cô đáp.
"Vậy cô ta..." – Lục Hạc Nam cúi mặt, đầu lưỡi bất giác líu lại, "Cô ta... có nói gì với em không?"
Lương Quyến nghiêng đầu, cố ý giấu giếm một chút: "Anh sợ cô ấy nói gì với em sao?"
Lục Hạc Nam cụp mắt, hơi khom người, cố lấy lại hơi thở đều đặn. Còn chưa kịp đứng thẳng dậy, Lương Quyến đã bất ngờ nhào vào lòng anh, khiến anh không kịp phản ứng.
"Em làm gì vậy?" Anh thuần thục ôm eo cô, khẽ vỗ lưng trấn an.
Lương Quyến nhắm mắt lại, lắng nghe từng nhịp tim rắn rỏi của Lục Hạc Nam lúc này: "Em đang thay Lương Quyến năm hai mươi bốn tuổi ôm lấy Lục Hạc Nam hai mươi tám tuổi."
Bụng cô quá lớn, chen ở giữa khiến cái ôm thân mật với Lục Hạc Nam cũng trở nên xa xỉ. Lần đầu tiên Lương Quyến cảm thấy đứa bé trong bụng có chút... vướng víu.
Hai mươi bốn tuổi của cô và hai mươi tám tuổi của anh – đó chính là năm đầu tiên sau khi họ chia xa.
Lục Hạc Nam ngẩn người một giây, trong lòng dấy lên một cảm giác không sao gọi tên.
Yết hầu khẽ trượt lên xuống, anh khàn giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó—" Lương Quyến im lặng một nhịp, nhón chân, hôn khẽ lên khóe môi anh.
"Sau đó em muốn nói với anh Lục của năm đó một câu: Anh vất vả rồi."
Cô giơ tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn nơi đuôi mắt của Lục Hạc Nam.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, dịu dàng như hôm qua, như năm ngoái, Lương Quyến dường như vượt qua cả thời gian, thấy rõ năm năm cô đã bỏ lỡ.
"Hứa với em, đừng sợ, cũng đừng dại dột làm chuyện gì ngu ngốc.– Lương Quyến nâng tay anh lên, thành kính hôn lên vết sẹo nơi cổ tay, không mang dục vọng, chỉ thuần một sự xót xa.
"Quyến Quyến—" Lục Hạc Nam vô thức gọi tên cô.
Lương Quyến khẽ cong môi, cúi đầu, áp gương mặt đầy nước mắt của mình vào lòng bàn tay ấm áp của anh.
"Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ gặp lại. Cũng như bốn năm trước, cuối cùng em lại có thể trở về bên anh."