Trưởng Công Chúa Mất Tích

Chương 14



Cuối cùng Hoàng đế ra mặt xoa dịu tình hình.

Hắn khuyên Thái hậu trước tiên nên giao ra Thẩm Thanh Bích.

Hoàng đế thậm chí khuyên bà ta: 

"Chỉ cần có Trưởng tỷ ở đây, tỷ ấy nhất định có thể làm Nhị tỷ bình tĩnh lại."

Thái hậu không ngờ bị câu nói này thuyết phục.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Dù sao, ai cũng biết Thẩm Thanh Bích là người tốt.

Bà ta cuối cùng nói:

 "Quả thực, Thanh Bích chắc chắn sẽ không ngoan cố đến mức này, không biết đại thể!"

Ta cười như không cười tra Hoành đao vào vỏ.

Thái hậu dẫn theo hai thái giám, để người dìu Hoàng đế, và bắt ta đi ở phía sau cùng.

Bước vào thư phòng của Thái Cực Điện, ấn cửa ngầm, một đường hầm xuất hiện trước mặt chúng ta.

Khí tức ô uế từ tầng hầm truyền lên.

Sắc mặt ta dần dần trầm xuống.

Cho đến khi, một bóng lưng gầy gò xuất hiện trước mặt ta.

Trái tim ta lập tức thắt lại.

Tỷ ấy quay đầu lại, kinh ngạc nhìn ta: 

"Ninh Ninh, sao muội lại vào Kinh?"

Ta kìm nén sóng gió trong lòng, đứng thẳng nhìn tỷ ấy.

"Còn không phải vì tỷ vô dụng sao."

Thẩm Thanh Bích ho khan hai tiếng, trái tim ta lập tức đau thắt, lập tức bước tới đỡ tỷ ấy.

"Tỷ thật sự bị bệnh rồi sao?!"

Thẩm Thanh Bích bất đắc dĩ nói:

 "Không sao, mọi thứ khác đều đã khá hơn, chỉ có chứng ho khan này mãi không khỏi."

Ta lập tức phóng ánh mắt g.i.ế.c người về phía Thái hậu.

Thái hậu lạnh giọng: "Chuyện đã qua thì cứ cho qua. Bây giờ đối phó với đại nạn trước mắt, mới là quan trọng nhất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Thanh Bích kinh ngạc nhìn ta: 

"Ninh Ninh, vì sao muội lại mặc giáp trụ?"

Tỷ ấy dùng bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lau sau tai ta, cúi đầu nhìn vết m.á.u trên đầu ngón tay, nhíu mày.

Thái hậu lập tức tố cáo.

"Thanh Bích, muội muội này của ngươi không phải vừa, lại dẫn binh từ phong địa vào Kinh, khiến Kinh thành rối như tơ vò..."

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ánh mắt của Hoàng đế bên cạnh đột nhiên lóe lên tia lạnh lẽo.

Hắn rút d.a.o găm từ trong tay áo ra, trực tiếp đ.â.m vào bụng lão yêu bà.

"Ngươi!"

"Tước Nhi!"

Thân thể Thái hậu quả nhiên không tồi, bà ta dùng sức, mạnh mẽ đẩy Hoàng đế sang một bên.

Hai thái giám cũng lao tới.

Ta quả quyết, lập tức vung đao g.i.ế.c c.h.ế.t hai thái giám.

Thái hậu đưa tay ôm bụng, hướng về Thẩm Thanh Bích:

 "Cứu, cứu ai gia..."

Hoàng đế thân thể yếu ớt, bị đẩy sang một bên liền không đứng dậy nổi, Thẩm Thanh Bích vội vàng đỡ hắn.

Hắn cười đến điên cuồng:

 "Thái hậu! Đường Hoàng Tuyền, người đi trước đi!"

"Tước Nhi!" Thẩm Thanh Bích vừa giận vừa vội.

Hắn túm lấy Thẩm Thanh Bích, khóc: 

"Trưởng tỷ, bà ta hủy hoại đệ! G.i.ế.c bà ta! Mau g.i.ế.c bà ta!"

Thẩm Thanh Bích bị giam cầm nửa tháng, hoàn toàn không hiểu tình hình, vẫn đang cố gắng bảo Hoàng đế bình tĩnh lại.

Hắn cầu khẩn nhìn ta: "Nhị tỷ!"

Ta vung đao.

Lão yêu bà ngã xuống trong vũng máu.