Đợi chúng ta dìu nhau ra khỏi tầng hầm.
Bạch Chu đến nói với ta: "Nam Nha quân đã vây cung."
Ta quay đầu tát Hoàng đế một bạt tai: "Đồ điên!"
Hắn trốn trong lòng Thẩm Thanh Bích:
"Đệ có cách nào đâu, dù sao cũng phải c.h.ế.t, thì kẻ thù phải c.h.ế.t trước đệ!"
Ta tức giận còn muốn đánh, bị Thẩm Thanh Bích ngăn lại.
"Thôi đi! Lúc này còn đấu đá nội bộ gì nữa!"
Ta chỉ cười lạnh, và châm chọc tỷ ấy.
"Thẩm Thanh Bích, tỷ xem đấy, Thẩm gia chúng ta, không có lấy một người tốt."
Tỷ ấy không phủ nhận.
Một Hoàng đế bệnh tật lâu năm, là người rảnh rỗi nhất, có thời gian rảnh để phái tai mắt đi khắp nơi thăm dò tin tức.
Ví dụ như hắn biết ta luyện binh ở phong địa.
Và ví dụ như, hắn cũng biết, Thẩm Thanh Bích mất tích là do Trì Khả lợi dụng Thái hậu để giăng bẫy.
Thậm chí khi ta binh lâm thành hạ, hắn cũng tra ra, chính Trì Khả cố ý tiết lộ tin tức cho ta, dụ ta vào Kinh.
Bây giờ ta mới thấy tin tức ta nhận được không đúng...
Ta nhận được tin là mười lăm ngày trước, kỳ thực lúc đó Thẩm Thanh Bích vừa mới xảy ra chuyện.
Hắn ta muốn gửi tin cho ta, thậm chí là trước khi sự việc xảy ra.
Và sau khi ta vào thành, ta luôn nghe người ta nói "nửa tháng trước", lúc này mới nhận ra có gì đó sai sai.
Kẻ gian xảo đó, rất rõ ta sẽ phát điên.
Còn về kế hoạch của hắn.
Trận loạn mười năm trước đã giúp Trì gia đứng đầu bá quan.
Bây giờ hắn khẩn thiết cần một trận loạn nữa.
Sau đó hắn sẽ phù trợ tông thất, có thể xuất binh dưới danh nghĩa "bình loạn".
Chuyện này, viết trong sử sách, đại khái sẽ như thế này.
【Vĩnh An Trưởng Công chúa dấy binh tạo phản, g.i.ế.c Hoàng đế và Hoàng hậu trong cung, Trụ Quốc Trì ủng hộ Lương Vương khởi binh bình loạn.]
Đại đệ ta đây, sau khi tra ra, dứt khoát tự tay g.i.ế.c kẻ thù trước để không bị thiệt.
Hắn ta còn mặt mũi cãi nhau với ta.
"Nếu Nhị tỷ sớm thông báo với đệ, đâu đến nỗi rơi vào tình thế bị động như ngày hôm nay!"
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Ta lạnh giọng: "Tin tức của đệ thông suốt đấy, nhưng toàn là Khổng Minh sau trận chiến, có ích lợi gì!"
"Nói tóm lại, tỷ chính là không tin đệ!"
"Đệ lại tin ta sao?!"
Thẩm Thanh Bích đau đầu: "Được rồi! Được rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chúng ta đồng loạt quay đầu nhìn tỷ ấy.
Hoàng đế ôm chặt cánh tay tỷ ấy: "Mặc kệ, cho dù phải c.h.ế.t, có Trưởng tỷ ở bên, đệ cũng không sợ..."
Ta tức giận giật hắn: "Cút! Ngươi cút đi!"
"Trưởng tỷ cứu đệ, tỷ ấy sắp đ.á.n.h c.h.ế.t đệ rồi..."
Thẩm Thanh Bích tức đến mức hét lên:
"A——"
Tỷ ấy nói:
"Một người bình thường như ta, lẫn lộn giữa đám người điên các ngươi, thật sự bất lực!"
Khác với Hoàng đế đang an yên chờ c.h.ế.t.
Thẩm Thanh Bích và ta đều không muốn từ bỏ.
Tỷ ấy hỏi ta binh mã có thể chiến đấu trong và ngoài thành.
"Muội nói Nhiễm Mục đó, liên tiếp phá Kinh Tây, Thông Bắc Doanh sao?"
Ta nói: "Đúng vậy."
Thẩm Thanh Bích nói: "Phải nghĩ cách để hắn vào thành."
Ta nhìn tỷ ấy.
Thẩm Thanh Bích sắc mặt tối tăm bất định, chìm vào suy tư.
Ta nói: "Làm sao mở đường? Chúng ta không có binh lính để dùng."
Thẩm Thanh Bích nói: "Chúng ta còn có bách tính."
Vì bệnh tình của Hoàng đế, tỷ ấy đã bị phân tán sự chú ý.
Kỳ thực, mâu thuẫn trong Kinh thành đã có từ lâu.
Vốn dĩ mười năm trước sau loạn lạc, để nhanh chóng tái thiết Kinh thành, tỷ ấy đã quy hoạch lại và phân chia đất đai.
Chỉ là cùng với sự hồi hương của thế tộc phương Nam, Kinh thành bắt đầu tranh chấp đất đai.
Rất nhiều bách tính mất đất, lưu lạc khắp nơi.
Ta có chút không tin:
"Thẩm Thanh Bích, tỷ đã bị phản bội đến mức thành cái sàng rồi, uy tín còn không?"
Tỷ ấy đứng dậy.
"Ninh Ninh, muội luôn hỏi ta, thời đại của ta như thế nào."
Ta ngẩng đầu.
Trước đây tỷ ấy nói với ta về bình đẳng, ta không tin.
Tỷ ấy nói:
"Sự bất công tồn tại ở khắp mọi nơi. Nhưng chúng ta phản kháng, và ca ngợi sự phản kháng."