Trưởng Công Chúa Mất Tích

Chương 3



Giang tướng quân kể cho ta một câu chuyện vô lý đến không tưởng.

Hắn nói những năm này Trưởng công chúa dần dần thất thế.

Kỳ thực đó không phải là thất thế, mà là Kinh thành đang từng bước hồi phục sau loạn lạc, nên tỷ ấy mới buông lỏng gánh nặng.

Xem kìa, đó chính là sự ngây thơ của kẻ xuyên không.

Cách đây không lâu, tỷ ấy để mắt tới Đại công tử Trì Uyên của Trụ Quốc họ Trì, nhưng lại không ngờ Quận chúa Gia Thục—cháu gái Thái hậu—và Trì Uyên đã sớm có tình ý.

Hai người đã xảy ra tranh chấp trong cung, Quận chúa Gia Thục đẩy Thẩm Thanh Bích xuống nước...

"Trời đông giá rét, Trưởng công chúa lâm bệnh, gần đây vẫn luôn tịnh dưỡng, đóng cửa từ chối khách..."

Nghe thấy câu chuyện cẩu huyết này, ta nhất thời ngây người.

Ý của câu chuyện này là: Thẩm Thanh Bích tranh giành nam nhân với người khác, còn không thắng nổi ư?

Ta hoàn hồn, nhìn chằm chằm Giang tướng quân: "Ngươi thấy bổn cung giống kẻ ngốc sao?"

Giang tướng quân điên cuồng lắc đầu.

Ta giận quá hóa cười: "Các ngươi cho rằng tỷ ấy không có người chống lưng, nên có thể tùy tiện bịa đặt, sỉ nhục sao?!"

Giang tướng quân: "Mạt tướng không dám, mạt tướng thực sự nghe nói như vậy..."

Ta tức giận đập bàn: "Trấn Quốc Trưởng Công chúa rốt cuộc ở đâu?! Các ngươi rốt cuộc đã làm gì tỷ ấy?!"

Nhiễm Mục nhảy dựng lên, lùi lại mấy bước.

"Công chúa, đừng xúc động!"

Ta nói: "Truyền lệnh, đồ..."

Chữ "doanh"  còn chưa kịp nói ra.

Thuộc hạ vừa chạy vừa nhảy vọt vào.

"Khải bẩm Nhị Công chúa, Lương Vương đã đến."

Ta nheo mắt lại.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Lương Vương là đệ đệ cùng cha khác mẹ của ta, vừa được phong Vương vị.

Hắn vừa vào trướng đã nhìn Nhiễm Mục, nhưng chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi.

Ta cũng nhìn hắn.

Tám năm không gặp, hắn đã không còn là tên nhóc trốn sau lưng ta và Thẩm Thanh Bích khóc nhè sụt sịt nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Trưởng tỷ đâu rồi?"

Hắn thở dài: "Nhị tỷ, Trưởng tỷ thật sự bị bệnh rồi."

Ta nhíu mày.

"Ngũ đệ cũng đã lớn, có phải là quên năm xưa đệ bị bỏ quên trong cung, là Trưởng tỷ khăng khăng đòi quay lại cứu đệ rồi không?"

Hắn ngồi bên cạnh ta: "Ta sao dám quên?"

Hắn nói, năm xưa thành bị phá, chân hắn bị thương không đi được, thêm vào đó sinh mẫu thân phận thấp kém, nên bị cung nhân lười cõng cố tình bỏ lại.

"Khi Trưởng tỷ dẫn người quay lại tìm ta, ta đang nằm bò bên cạnh t.h.i t.h.ể mẫu phi chờ c.h.ế.t."

Khi hắn nói về chuyện năm xưa, quả thực là bộ dạng chân thành tha thiết.

Ta nhếch mày: "Đã như vậy, ta có thể nghe được một câu thật lòng từ miệng đệ không?"

"Tỷ ấy, thật sự bị bệnh rồi."

Hắn lại kể lại câu chuyện Thẩm Thanh Bích tranh giành nam nhân cho ta nghe!

"Trì công tử kia phong thần tuấn lãng, vô số khuê tú Kinh thành đều vì hắn mà si mê, Trưởng tỷ cũng là  nữ nhân mà. Vì sao tỷ lại không chịu tin chứ?"

Ta muốn g.i.ế.c người rồi.

Thẩm Thanh Bích là người thế nào?

Tỷ ấy trước giờ luôn nguyện ý thành toàn cho người khác, từng tự miệng nói ghét nhất "cạnh tranh giữa phái nữ" .

Ta lại nhớ tới điều tỷ ấy từng nói đùa: muốn hủy hoại uy vọng của một nữ tử, dễ dàng nhất là thêu dệt lời đồn về đức hạnh cá nhân của nàng ta.

Nhiễm Mục ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở ta bình tĩnh.

Lương Vương lại nói: "Hiện tại Trưởng tỷ đang bệnh, Nhị tỷ cứ theo ta về đi! Chuyện này cứ coi như bỏ qua, cũng đỡ cho Trưởng tỷ phiền lòng!"

Ta hoàn hồn, nhìn Ngũ đệ của ta.

Kinh thành đúng là một nơi tốt đẹp.

Đệ đệ yếu đuối của ta, đã biết lừa gạt người khác rồi.

Ta nghiêng đầu nhìn hắn: "Đệ đã đến thăm Trưởng tỷ chưa?"

Vẻ mặt hắn bình thản: "Đương nhiên, cách một ngày là lại đi thăm."

Ta nhìn chằm chằm hắn, cười nói: "Xem ra Trưởng tỷ quả thực đang ở trong phủ."

Hắn nói: "Đương nhiên rồi."