Trưởng Công Chúa Mất Tích

Chương 4



Ta chấp nhận điều kiện của Lương Vương.

Chỉ chọn "một số nam sủng yêu thích" theo ta vào Kinh.

Nhiễm Mục không tán thành: "Hắn lừa người đấy. Hiện giờ Kinh Tây Doanh đã bị phá, Kinh thành nguy hiểm cận kề, nếu dụ được người vào thành, chính là đại công không đổ máu."

Ta nói: "Ta biết."

Hắn nói: "Vậy tại sao không trực tiếp công thành? Binh quý thần tốc, thời gian càng kéo dài càng bất lợi cho chúng ta!"

Ta nói: "Không được, nhỡ đâu bọn chúng lấy Trưởng tỷ làm con tin thì sao?"

Nhiễm Mục tức giận: "Tỷ tỷ của người không thể mạo hiểm một chút nào sao?!"

Ta nhìn hắn chằm chằm: "Đúng vậy."

Nhiễm Mục cuối cùng cũng đầu hàng.

Hắn tức đến mức chạy ra một bên ngồi xổm: "Toàn là lừa ta, còn nói từ nay về sau trời cao biển rộng, chỉ cần chăn ngựa là được..."

Ta biết mình có lỗi với hắn, bèn ngồi xổm trước mặt hắn.

Năm xưa hắn lưu vong, ta lừa hắn rằng phong địa của ta trời cao biển rộng, có thể cùng nhau đến chăn ngựa.

Không ngờ hắn lại đến thật, chăm chỉ chăn ngựa suốt bấy nhiêu năm.

Bây giờ hắn còn gì mà không hiểu?

Những binh mã này, là ta đã sớm biết Trưởng tỷ ta ngây thơ, nên tự tay nuôi dưỡng tư binh cho tỷ ấy.

Chờ đợi chính là ngày hôm nay.

Ta chỉ đành thừa nhận: "Ta đích thực đã lừa ngươi."

Nhiễm Mục: "..."

"Ngươi giúp ta lần này, ta chỉ muốn cứu tỷ tỷ của ta thôi."

Trên mặt Nhiễm Mục lập tức hiện lên vẻ tức giận nhưng lại bất đắc dĩ.

"Tử tôn họ Nhiễm ta sẽ không vì giận dỗi mà bỏ đi lúc lâm trận... Chỉ là sau khi chuyện này xong, người nhất định phải bồi thường cho ta."

Ta nói: "Được."

Ta chọn một trăm "nam sủng" theo ta vào thành.

Nhìn vẻ mặt Lương Vương, hắn còn chút lo ngại, thấy ta chọn quá nhiều người.

Nhưng hắn khá thức thời, rốt cuộc không dám nói thêm gì nữa.

Ta cứ thế ngang nhiên cỡi ngựa diễu phố giữa Kinh thành.

Người đi đường đều ném ánh mắt kinh ngạc, thậm chí có người bình phẩm về ta.

Ta nhíu mày.

Có người nói...

"Thân là nữ tử, quả là làm tổn hại thuần phong mỹ tục."

Ta: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Rõ ràng Trưởng tỷ đã mở nữ học, sao phong khí Kinh thành lại trở nên như thế này?

Xem ra tỷ ấy quả thực đang gặp chuyện chẳng lành.

Ta muốn đến Trấn Quốc Công chúa phủ.

Lương Vương nói: "Trưởng tỷ đã được chuyển vào cung để tịnh dưỡng, Thái hậu đích thân chăm sóc."

Ta cười như không cười nhìn hắn.

Hắn ta dường như đã quên, hắn vừa nói Trưởng tỷ đang ở trong phủ.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Lương Vương cứng họng nói: "Tỷ tỷ, chẳng lẽ người không tin ta?"

Ta thầm nghĩ: Dù là một cái bẫy, vì Thẩm Thanh Bích, ta cũng phải nhảy xuống."

Thế là ta quay đầu dặn dò Tiểu tướng Bạch Chu: "Đi trói Trì Uyên và Quận chúa Gia Thục về đây."

Lương Vương kinh ngạc nhìn ta: "Nhị tỷ!"

Ta quay đầu lại: "Sao nào, kẻ làm hại Trưởng tỷ không phải bọn họ ư?"

Đây chẳng phải là câu chuyện bọn họ đã kể cho ta nghe sao?

Lương Vương vội vã đến mức toát mồ hôi hột: "Bọn họ đều là thân phận cao quý, làm vậy e rằng mất thể diện..."

Ta trực tiếp quất cho hắn một roi roi ngựa, đ.á.n.h thẳng vào khuôn mặt non nớt của hắn, khiến da thịt rách toạc.

"Nhị tỷ?!" Hắn kinh hãi nhìn ta.

Dường như, có chút không thể tin được, có chút đau lòng?

Thật nực cười, rõ ràng không có tình nghĩa tỷ đệ, vẫn cứ phải diễn kịch.

Chỉ có Thẩm Thanh Bích mới bị diễn xuất vụng về này của hắn lừa thôi.

Ta khinh miệt cười một tiếng: "Thân phận cao quý? Nếu không có Trưởng tỷ, bọn họ đều chỉ là nô lệ mất nước."

Vẻ kinh ngạc và đau lòng trong mắt Lương Vương dần biến mất.

Hắn rủ mắt xuống, ra vẻ đáng thương.

"Gia Thục đang ở trong phủ... nhưng Trì Uyên đã ra khỏi thành nửa tháng rồi, Nhị tỷ e rằng công cốc."

Ta quay đầu phân phó: "Vậy thì trói Gia Thục về trước."

Bạch Chu đáp: "Mạt tướng tuân lệnh."

Lương Vương gạt phắt người hầu đang muốn xử lý vết thương cho hắn.

"Cứ tưởng Nhị tỷ chỉ ở phong địa nuôi ngựa chơi bời, không ngờ giờ lại mang phong thái quân đội rồi."

Ta nghiêng đầu: "Ồ, vậy thì vào cung xem thử, Hoàng thượng và Thái hậu muốn định tội gì cho bổn cung đây."

Hắn ta ôm mặt, ánh mắt nhìn ta dần trở nên oán độc.

"Yên tâm, ta sẽ theo Nhị tỷ vào cung."

Bởi vì vào cung bắt buộc phải tháo giáp xuống ngựa, cũng không được mang theo tùy tùng.

Hắn ta đại khái cho rằng, ta sắp tiêu rồi.