Trước khi vào cung, "một trăm nam sủng" của ta đều bị chặn lại dưới Hoàng thành.
Ta tuân theo quy củ xuống ngựa tháo giáp, chỉ dẫn theo hai nữ kỵ sĩ là Kim Ngọc và Trân Châu vào cung.
Vừa bước vào Thái Cực Điện, trên thượng tọa là Thái hậu—con yêu bà già đó—và Hoàng hậu Vương trẻ tuổi với khuôn mặt non nớt.
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Lương Vương mang theo vết thương trên mặt tiến lên một bước.
Hắn mặt mày xúc động: "Khải bẩm Thái hậu, Hoàng tẩu, Nhị tỷ đến thỉnh an rồi."
Ta tuyệt đối không chịu hành lễ.
Thái hậu giận dữ: "Thanh Ninh! Mặt đệ đệ ngươi, là ngươi đ.á.n.h sao?"
Lương Vương vội nói: "Thái hậu bớt giận, trước đó chỉ là hiểu lầm giữa Nhị tỷ và ta thôi... Nhưng Nhị tỷ đã vào cung rồi, có hiểu lầm gì nói ra là được."
Thái hậu nói: "Đứa bé ngoan, con chịu ấm ức rồi."
"Nhi thần không ấm ức..."
Ta tìm một cái ghế ngồi xuống: "Sao nào, hay là ta đi ra ngoài trước, để các người diễn thêm một lúc nữa?"
Thái hậu tức đến mức đập vào tay vịn:
"Hồ nháo! Ngươi xem ngươi! Ra thể thống gì! Tuổi tác đã lớn không chịu chọn phò mã, lần này hồi kinh lại mang theo đến năm ngàn nam sủng! Ngươi nói cho ai gia biết, chuyện này là thật sao?"
Ta cười: "Đương nhiên là giả rồi. Đó là tư binh nhi thần mang theo."
Thái hậu lạnh lùng nói:
"Hoang đường, ngươi từ nhỏ không học vấn, không nghề ngỗng, có thể chỉnh đốn được tư binh gì. Ngươi không biết xấu hổ, nhưng ai gia vẫn phải che đậy cho ngươi một chút."
Ta cứ thế nhìn bà ta.
Thái hậu suy nghĩ một lát, liền nói:
"Tên Nhiễm Mục dưới trướng ngươi, là hậu duệ họ Nhiễm của triều đại trước, cho dù có anh tuấn đến đâu, ngươi cũng không thể tham lam."
Ta nói: "Ồ? Vậy Thái hậu nói xem, ta nên xử lý hắn thế nào?"
"Đương nhiên là giao vào Kinh, giao cho Hoàng đế! Còn ngươi, mặc dù hoang đường, nhưng dù sao cũng là Nhị công chúa tôn quý. Chỉ cần ngươi đồng ý với ai gia, lần này chọn một Phò mã đàng hoàng, thì chuyện này coi như bỏ qua."
Tình huống này ta đã sớm lường trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đây là thủ đoạn quen thuộc của bà ta: Lấy lui làm tiến .
Chỉ cần không gọi là mưu phản, thì không phải mưu phản, có nghĩa là ta từ bỏ mưu phản.
Nếu ta cứ ngỡ bà ta khoan dung cho ta, buông lỏng cảnh giác, ta sẽ trở thành con rùa trong chum của bà ta.
Ta hoàn hồn, nói: "Được."
Bà ta vui mừng.
Ta nói: "Hôn sự của ta phải do Trưởng tỷ chủ trì."
Thái hậu nói: "Người ấy sức khỏe..."
Ta lắc đầu: "Thái hậu đừng nói với ta chuyện Trưởng tỷ không khỏe nữa."
Đúng lúc này, bên ngoài điện có tiếng la ó vang lên.
Thái giám hốt hoảng chạy vào.
"Thái, Thái hậu! Vạn An Nhị Công chúa sai người trói Quận chúa Gia Thục rồi!"
Thái hậu kinh hãi: "Thẩm Thanh Ninh!"
Ta vô tư nhìn bà ta.
"Thái hậu, người xem lại đi, ta đây, hình như, đang mưu phản thì phải?"
Bà ta vẫn cố cãi: "Hồ nháo!"
Thẩm Thanh Bích một lòng hướng về trời xanh trăng sáng, tỷ ấy không biết rằng tình thân của Hoàng tộc chỉ tồn tại khi giang sơn động loạn, cần cùng chung hoạn nạn.
Còn trong thời thái bình, khi phân chia lợi ích, lòng người liền trở thành thứ dơ bẩn nhất.
Vì lợi ích, thủ đoạn càng lúc càng nhiều.
Ví như lúc ta còn bé, ta đã chứng kiến không ít lần Thái hậu dùng cách ôn tồn như thế này hãm hại đến c.h.ế.t bao nhiêu người.
Giờ đây ta nhìn bà ta, thấy bà ta vẫn rất tự tin vào chút tiểu xảo ấy của mình, còn muốn dùng trên người ta.
Ta không khỏi nghĩ:
Thẩm Thanh Bích, tỷ đã bị bà ta lừa gạt bao nhiêu lần rồi?