Trân Châu thu thập và sắp xếp những manh mối ta cần.
Thứ nhất, Thẩm Thanh Bích đã không trở về kể từ khi vào cung nửa tháng trước.
Tin đồn lan truyền luôn là "tịnh dưỡng trong cung".
Những người hầu cũ trong phủ đã bị đưa đi vài đợt, nhưng sau khi động binh đêm qua, những người phục vụ ở nội viện còn sót lại cũng bị đưa đi.
Hiện tại, quản gia trong phủ là thái giám và nữ quan trong cung giả mạo.
Tiếp theo, về Trì Uyên.
Thẩm Thanh Bích quả thực đã chọn hắn làm Phò mã...
Nếu theo lời Quận chúa Gia Thục, nàng ta và Trì Uyên tình đầu ý hợp, vì Trì Uyên mà không màng đến việc làm Hoàng hậu, không ngờ lại bị Thẩm Thanh Bích cướp mất tình yêu...
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Kim Ngọc nói: "Thuộc hạ đ.á.n.h nàng ta nửa sống nửa c.h.ế.t, nàng ta vẫn nói như vậy."
Tóm lại: Vẫn là câu chuyện Thẩm Thanh Bích tranh giành nam nhân với người khác.
Lúc này Trân Châu bước lên: "Chủ thượng..."
"Nói."
Trân Châu cầm một bức họa trong tay, từ từ mở ra cho ta xem.
Tất cả mọi người đều nín thở.
Ta nhìn chằm chằm một lúc, rồi bật cười.
"Quả nhiên có vẻ ngoài khiến người ta phải ném quả đầy xe ."
Trên bức họa chính là đệ nhất mỹ nam Kinh thành Trì Uyên.
Bọn họ không dám nói lời nào.
Ta hoàn hồn: "Các ngươi cẩn thận như vậy làm gì?"
Kim Ngọc và Trân Châu nhìn nhau.
Cuối cùng Trân Châu đưa ra suy đoán của nàng.
"Trưởng công chúa nắm quyền nhiều năm, căn cơ sâu dày, e rằng đã trúng mỹ nam kế."
Phụ thân của Trì Uyên là Trì Khả xuất thân hàn môn, lập đại công trong loạn lạc, được Thẩm Thanh Bích đề bạt suốt.
Thẩm Thanh Bích xảy ra chuyện, hắn ta phải là người hoảng hốt nhất.
Nhưng Thẩm Thanh Bích mất tích, hắn ta đến nay vẫn im hơi lặng tiếng.
Trừ phi hắn đã sớm bán đứng Thẩm Thanh Bích, đầu quân cho đối thủ.
Nam nhân họa thủy như hắn chính là căn nguyên của tai họa, hẳn là do hắn chỉ đạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong thư phòng, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Cho nên Thẩm Thanh Bích không phải tranh giành nam nhân với người khác, mà là bị nam nhân lừa?
Bọn họ đại khái đều biết ta rất bài xích chuyện này, nên nín thở, chờ ta nổi giận.
Nhưng ta...
"Tỷ ấy đang tuổi thanh xuân, lỡ nhìn trúng một vài người nam nhân thì có sao?"
Mọi người: "..."
Ta lập tức thông suốt: Cho dù là như vậy, cũng không thể gán vết nhơ cho tỷ ấy.
Mỹ nhân kế đâu phải là thứ hiếm thấy.
Từ xưa đến nay, bao nhiêu anh hùng rơi vào bẫy, cũng chỉ bị cười than một tiếng "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân".
Sao đổi thành Thẩm Thanh Bích, lại không được?
Chẳng lẽ một nữ tử, yêu sai người, lại đáng cười đến vậy sao?
Thẩm Thanh Bích, đương nhiên vẫn là tỷ tỷ đỉnh thiên lập địa của ta!
"Thua như thế nào không quan trọng, quan trọng là có thua nổi hay không."
Kẻ nào dám cười tỷ ấy, bổn cung g.i.ế.c kẻ đó!
Ta hạ lệnh cho người đào ba tấc đất để tìm ra Trì Uyên—kẻ đã khiến Thẩm Thanh Bích phải mang tiếng xấu—và theo dõi sát sao bá quan văn võ, bao gồm cả Trì phủ.
Trong lòng ta đầy uất hận.
Đầu tiên là Hoàng đế, Giang tướng quân, Lương Vương, hạ nhân Công chúa phủ, v.v.
Giờ lại thêm Trì gia.
Thẩm Thanh Bích à Thẩm Thanh Bích, rốt cuộc tỷ đã bị bao nhiêu người phản bội?
Khi tỷ sa cơ, rốt cuộc đã có bao nhiêu kẻ giậu đổ bìm leo?
Trong lúc suy nghĩ như vậy, ta lật xem văn thư trên bàn.
Thẩm Thanh Bích là người xuyên không, những năm này tỷ ấy vẫn luôn học tập, tinh thông kinh sách, và thích xem bài thi của các thí sinh.
Triều đại ta kiến quốc trăm năm, ba năm một khoa thi, vô số bài thi được đưa vào Trưởng Công chúa phủ.
Một mặt để tìm hiểu dân tình, một mặt để chiêu mộ nhân tài không theo lối mòn.
Không ngờ mười năm rồi, tỷ ấy vẫn như vậy.
Ta chợt cảm thấy hoang mang và d.a.o động.
Thẩm Thanh Bích, bận rộn như thế, còn có thời gian bị nam nhân lừa sao?