Trưởng Công Chúa Mất Tích

Chương 9



Đêm khuya.

Ta đang chống tay lên trán, giả vờ chợp mắt trong thư phòng.

Đột nhiên, cửa bị mở tung.

Thân hình tám thước của Bạch Chu gần như chắn kín lối vào, tạo ra cảm giác áp bức cực lớn.

Bóng dáng của hắn khiến ta thấy mình vẫn đang mơ thấy ác mộng.

Ta vừa mơ thấy Thẩm Thanh Bích c.h.ế.t...

Cho đến khi hắn thở ra một luồng khí lạnh: "Chủ thượng?"

Ta giật mình tỉnh hẳn khỏi cơn nửa tỉnh nửa mê, đứng thẳng người dậy.

"Thông Bắc Doanh đến viện binh, ngoài thành khai chiến. Bắc Phủ Cấm Quân đã vây kín Công chúa phủ."**

Đến rồi.

Nhiễm Mục bị tấn công, chúng ta bị bao vây.

Đây là bước thăm dò mà ta đã dự liệu từ trước.

Xem kìa, Thái hậu cực lực phủ nhận ta mưu phản trước mặt ta, có vẻ là nhân nhượng, nhưng trong bóng tối đã sớm điều động binh mã.

Giờ đây Cấm quân vây phủ, chỉ chờ chiến báo từ ngoài thành.

Đợi đến sáng mai, nếu ngoài thành thắng trận, bọn chúng sẽ xông vào phủ, bắt sống ta.

Nếu trận chiến kéo dài, ta sẽ là con tin.

Và trong dự tính của bọn chúng, có lẽ không có lựa chọn "thất bại".

Đó đều là ảo tưởng tốt đẹp của bọn chúng.

Đối phương đã ra tay, đã đến lúc ta phải đáp trả lại.

Ta đứng dậy: "Dám đ.á.n.h ta, ta đương nhiên phải đ.á.n.h trả."

Bạch Chu bắt đầu rục rịch, liên tục xoay chuyển thanh Đao Trảm Mã cao bằng người hắn.

Ta rút ra hai thanh Hoành đao từ dưới bàn.

"Chuẩn bị đón khách."

"Vâng!"

Khi ta bước ra, ngẩng đầu nhìn lên thấy trăng sáng như gương .

Ta nhanh chóng cúi đầu nhìn các binh sĩ đang sẵn sàng chiến đấu trước mắt.

"Cung thủ."

"Vâng!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hàng chục cung thủ nhảy vọt lên mái nhà, giương cây Ngũ Đương cung mạnh mẽ.

Bên ngoài cổng, bọn Cấm quân có lẽ không ngờ chúng ta chỉ vỏn vẹn trăm người lại dám chủ động xuất kích, nhất thời rối loạn đội hình, tiếng c.h.ử.i rủa vang lên không ngớt.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Ta khinh miệt cười một tiếng: "Mở cổng."

Cùng với cánh cổng lớn mở ra, Thống lĩnh Cấm quân lao vào như chạy trốn.

Hắn ta sủa vào mặt ta: 

"Vạn An Nhị Công chúa! Hiện giờ Cấm quân đã xuất toàn bộ quân, ngươi còn không mau lệnh cho nam sủng của ngươi rút lui..."

Hắn ta c.h.ử.i đến mồm sùi bọt mép, tuyên bố một vạn Cấm quân của hắn, chỉ trong nháy mắt là có thể tàn sát một trăm nam sủng của ta.

Khuyên ta mau mau đầu hàng...

Thật sự, bổn cung chưa từng thấy một chủ tướng nào ngu xuẩn như vậy.

Hắn ta nghĩ rằng một vạn Cấm quân là hậu thuẫn vững chắc của mình.

Nhưng không ngờ chính hắn lại là con chim to nhất bị dương oai ra làm bia đỡ.

Ta không nói một lời.

Bạch Chu cạn kiên nhẫn, đá văng vỏ đao Trảm Mã, và phóng thanh trường đao cao bằng người ra.

Sắc mặt hắn ta thay đổi đột ngột, vội vàng vung đao đỡ.

Tuy nhiên, Bạch Chu sức mạnh vô song, Trảm Mã đao lại vô cùng sắc bén, nó c.h.é.m đứt thanh bảo đao của hắn đồng thời hất bay hắn ra ngoài.

Cho đến khi va mạnh vào binh sĩ phía sau mới dừng lại.

"Tướng quân!"

Cấm quân tuyên bố mất tướng.

Nhất thời, trong sân tĩnh lặng như tờ.

Ta chán ghét liếc nhìn đám ngu xuẩn này.

Xem ra sau loạn lạc, những công tử thế gia vô dụng lại lấp đầy mọi kẽ hở trong triều đình.

Chỉ chọn một trăm người theo ta vào thành, đương nhiên đều là tinh binh tuyển chọn.

Bộ binh của ta, trang bị phá giáp đao, chuyên đ.á.n.h trận trong hẻm phố.

"G.i.ế.c cho ta!"

"Sát!"

Đêm đó, nhà nhà trong Kinh thành đều đóng chặt cửa.

Xác c.h.ế.t chất đầy các con hẻm.

Máu chảy từ cổng Đông của Công chúa phủ ra, chảy mãi, rồi đóng băng lại.