1
Ba năm trước, triều đình sụp đổ, loạn quân đánh vào kinh thành.
Tình thế nguy cấp.
Phụ hoàng sai ta thay áo vải thô, lại phái tâm phúc hộ tống ta rời khỏi hoàng cung.
Trên đường chạy trốn, ta gặp phải bọn cường đạo hung hãn.
Thị vệ đi theo lần lượt ngã xuống dưới ánh đ.a.o loang loáng.
Cuối cùng, hơn chục tên cướp vây chặt ta bên bờ vực, cười gằn.
Vì giữ gìn thanh danh hoàng tộc, ta không chút do dự quay người nhảy xuống vực sâu.
Không ngờ ông trời thương xót, ta lại được một thư sinh nghèo đang hái thuốc trên núi, Cố Hành, cứu sống.
Mẫu thân của Cố Hành thương ta trọng thương mất trí, không nơi nương tựa, bèn thu nhận ta, dạy ta nghề nướng bánh.
Khi đó, Cố Hành đối xử với ta vô cùng tốt.
Hắn đội tuyết, vượt hơn hai mươi dặm đường núi, chỉ để mua cho ta một cây trâm gỗ đào.
Cũng từng vì ta cảm lạnh mà không do dự đem cầm ngọc bội tổ truyền, đổi lấy tiền thuốc cứu mạng.
Từng chút ấm áp ấy, dần nảy mầm trong những tháng ngày cùng cực.
Ta, bắt đầu động lòng với hắn.
Về sau, mẫu thân hắn qua đời, trong nhà càng thêm túng thiếu.
Ta một mình làm bánh kiếm tiền nuôi hắn ăn học, mong một ngày hắn thi đỗ trạng nguyên, công thành danh toại.
Bao đêm đông giá lạnh, hắn nâng đôi tay đầy vết xước của ta, rưng rưng nước mắt, thề như đinh đóng cột:
"A Hòa, mỗi ngày nàng đều dậy từ canh ba để nhào bột, đông giá rét căm cũng phải đẩy xe bánh nặng nề rao bán khắp phố."
"Rốt cuộc là ta khiến nàng khổ."
"Nàng hãy đợi ta! Đợi ta thành danh, nhất định sẽ cho nàng hưởng vinh hoa, đời này không còn chút đắng cay nào nữa."
Ta tin hắn như tin vào đá tảng.
Vì vậy, khi tin hắn cưới thiên kim phủ Tể tướng truyền đến, trước mắt ta tối sầm, liền ngã xuống ngất đi.
Khi tỉnh lại, ký ức đã khôi phục.
Giờ đây loạn quân đã bị dẹp yên, ta lập tức lên đường hồi kinh.
Không phải để gặp Cố Hành.
Mà là để trở về hoàng cung, đoàn tụ cùng gia đình.
2
Trong cung Phượng Nghi, mẫu hậu vừa khóc vừa ôm chặt lấy ta vào lòng.
O mai d.a.o Muoi
Phụ hoàng nghe tin vội vã đến nơi, ta lúc ấy đang quỳ gối trong điện dập đầu với mẫu hậu.
Vị đế vương xưa nay luôn uy nghiêm, giờ mắt cũng đỏ hoe, tay run run đỡ ta dậy:
“Là Trường Nhạc của trẫm đã trở về rồi!”
Ta nghẹn giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhi thần bất hiếu, để phụ hoàng mẫu hậu lo lắng rồi.”
Mẫu hậu lập tức truyền người chuẩn bị tắm gội thay y phục.
Phụ hoàng cũng gọi Thái y đến bắt mạch, chăm sóc ta cẩn thận.
“Ngày mùng tám tháng sau là ngày lành, trẫm sẽ mở yến tiệc trong cung, thông cáo thiên hạ – trưởng công chúa của trẫm đã trở về!”
...
Ngày hôm sau sau khi hồi kinh, ta liền biết được nơi ở hiện nay của Cố Hành.
Ở hẻm Liễu phía đông thành.
Chính là phủ cưới mà Tể tướng ban cho con gái và con rể.
3
Cửa phủ đỏ rực cao vút.
Ta mặc bộ vải thô bạc màu vì giặt quá nhiều, một lần cuối cùng, lấy thân phận là "A Hòa", cô nương bán bánh, đến gặp Cố Hành.
Ta muốn nói rõ ràng mọi chuyện với hắn.
Chỉ mới mấy tháng không gặp, vậy mà Cố Hành như biến thành một người khác.
Hắn mặc cẩm bào màu lam sẫm, thắt đai ngọc nơi eo, chân đi giày thêu mây, cả người phủ lên một lớp ánh sáng quyền quý nơi kinh thành.
Nhưng vừa trông thấy ta nơi cửa phủ, gương mặt điềm đạm kia liền lập tức rạn nứt, hóa thành sững sờ kinh hoảng.
“A Hòa?!”
Hắn gần như phản xạ theo bản năng nhìn quanh, giọng hạ thấp xuống đến cực điểm:
“Sao nàng lại tới đây?”
“Sao nàng tìm được nơi này?”
Hắn không hỏi một lời về việc ta, một nữ nhân, đã vượt ngàn dặm đường đến kinh thành thế nào, có gặp nguy hiểm gì không, đôi tay đầy vết xước của ta đã đỡ hơn chưa.
Chỉ vội vàng móc ra một nắm bạc vụn trong tay áo, nhét vào tay ta không chút do dự.
“A Hòa, nơi này không tiện nói chuyện.”
Giọng hắn nhanh và dồn dập:
“Tối nay nàng tạm tìm khách điếm nghỉ chân, lát nữa ta sẽ sai người mang thêm bạc và lương thực cho nàng.”
“Nghe lời đi, kinh thành không phải nơi nàng nên ở lại, sáng mai hãy sớm rời khỏi đây.”
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn tay đang nắm chặt bạc vụn xộc thẳng lên tim ta, ta hỏi:
“Về đâu chứ?”
Ta nhìn thẳng vào hắn:
“Bộ dáng né tránh như vậy, là sợ thiên kim Tể tướng biết được, trạng nguyên lang Cố Hành của nàng ta ở quê từng có một cố nhân bán bánh, chờ chàng trở về cưới ư?”
Ánh mắt ta vượt qua vai hắn, rơi lên cánh cổng đỏ son tượng trưng cho quyền thế kia.
“Cố Hành, chàng dù học hành mười năm khổ cực, chẳng lẽ là để làm rể nhà người ta sao?”
“Cốt khí nho sĩ của chàng đâu? Chẳng phải chàng từng nói sẽ ‘lập tâm cho thiên địa, lập mệnh cho sinh dân’ đó sao...”