“Đủ rồi!”
Cố Hành đột ngột quát lớn, gương mặt vì tức giận và xấu hổ mà vặn vẹo nhẹ.
“Một cô nương bán bánh như nàng thì biết cái gì?”
“Nàng biết gì về dòng nước ngầm hiểm ác của kinh thành? Nàng hiểu gì về tranh đấu nơi triều đình đáng sợ đến mức nào?”
“Một thư sinh yếu đuối không có gốc gác, chỉ dựa vào vài bài văn rách rưới thi đỗ trạng nguyên, mà muốn đứng vững trong vũng bùn triều chính, chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày!”
Lồng n.g.ự.c hắn phập phồng, trong mắt là cơn giận khi bị bóc trần vỏ bọc, và sự cố chấp điên cuồng muốn chứng minh rằng lựa chọn của mình là đúng.
“Nếu không nhờ Lưu tể tướng trọng dụng nâng đỡ, ta đến cửa Hàn Lâm Viện cũng chẳng bước vào nổi, nói gì đến hoài bão!”
“A Hòa…”
Giọng hắn bỗng dịu xuống.
Bất ngờ vươn tay định nắm tay ta, như muốn xoa dịu.
“Nàng xưa nay hiểu lòng người, ắt cũng hiểu nỗi khổ của ta. Biết mỗi bước ta đi đều như dẫm trên băng mỏng.”
“Hãy nghe lời ta, tạm thời về trước đi. Chờ ta thật sự đứng vững nơi kinh thành này, ta sẽ trở về đón nàng vẻ vang.”
“Ta, Cố Hành, không phải kẻ vong ân bội nghĩa!”
Như để ta yên lòng, hắn vội vàng bổ sung:
“Nàng yên tâm, ta đã nói rõ với thiên kim Tể tướng về chuyện từng có hôn ước. Nàng ấy hiền lương, không những không trách, mà còn thông cảm cho nỗi khổ của nàng.”
“A Hòa, ta không phụ nàng, ta nhất định sẽ cưới nàng!”
“Chỉ là bây giờ chưa phải lúc. Đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ xin cho nàng danh phận… làm thiếp.”
4
Thì ra, hắn đã sớm thay ta tính sẵn "quyết đích về đâu".
“Nhưng mà, Cố Hành.”
Ta rút tay khỏi tay hắn, dứt khoát:
“Ta – không – làm – thiếp.”
Mấy đồng bạc vụn trong tay trượt qua kẽ ngón, rơi lăn lóc xuống nền đá xanh, leng keng vang vọng.
Cố Hành chau mày, thở dài nặng nề:
“A Hòa, ta biết nàng trong lòng vẫn còn giận, trách ta để nàng khổ sở chờ đợi.”
“Ta cũng biết nàng bây giờ không còn trẻ nữa, cứ tiếp tục chờ một người như ta, đúng là thiệt thòi.”
Hắn ngừng một chút, ánh mắt hơi d.a.o động, như đang cân nhắc câu từ.
Cuối cùng lại dùng giọng điệu như thể thật lòng lo cho ta mà nói:
“Nếu vậy, nếu nàng muốn lấy người khác, ta cũng sẽ không trách.”
“Không phải con trai nhà bán cá trong thôn vẫn luôn có ý với nàng sao? Ta thấy người đó cũng tốt. Tuy không khá giả, nhưng thật thà chịu khó. Sau này hai người thành thân, nàng tiếp tục bán bánh, hắn bán cá, cần cù chăm chỉ, cũng có thể sống qua ngày.”
Từng lời từng chữ hắn nói ra như kim châm vào tai, vào tim, châm thẳng vào phần đã sớm chai lì trong lòng ta.
Lạnh lẽo đến cực điểm, lại chẳng khơi nổi một gợn sóng nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhìn nam nhân từng một mực thề non hẹn biển rằng đời này sẽ không phụ ta, đột nhiên cảm thấy... buồn cười vô cùng.
O Mai d.a.o Muoi
Ngay khoảnh khắc đó, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa phủ.
Mành xe được một bàn tay đeo nhẫn ngọc bích vén lên khẽ khàng.
Cố Hành lập tức toàn thân run rẩy, gương mặt đỏ bừng vì giận dữ khi nãy, thoáng chốc tái nhợt rồi vội vã nặn ra nụ cười cung kính.
Hắn ba bước thành hai bước chạy ra đón đầu xe.
“Phu nhân đã về rồi.”
Giọng nói dịu dàng đến mức gần như khúm núm.
Hắn cung kính đỡ người trong xe xuống.
Đó chính là thiên kim Tể tướng – Lưu Như Tuyền.
Nàng mặc một chiếc váy lụa mỏng màu xanh biếc, búi tóc cài một cây trâm ngọc đính chuỗi, tua rua lắc lư theo từng cử động.
Lông mày nhã nhặn, khí chất điềm đạm.
Hoàn toàn trái ngược với hình ảnh tiểu thư quan gia kiêu căng ta từng tưởng tượng.
Ánh mắt Lưu Như Tuyền rơi xuống người ta, không có khinh thường, cũng không có địch ý, chỉ có một chút tò mò vừa đủ và đánh giá kín đáo.
Nàng đi thẳng đến trước mặt ta.
Cố Hành vội vã đi bên cạnh nàng, mặt cười rạng rỡ nhưng ánh mắt lại căng thẳng lạ thường, đảo qua đảo lại giữa ta và nàng.
Lưu Như Tuyền dịu dàng mở lời:
“Ngươi chính là… A Hòa muội muội phải không?”
5
Ta không đáp.
Lưu Như Tuyền cũng chẳng vội, chỉ quay sang nhìn Cố Hành đang gượng gạo giữ nụ cười, giọng mang theo chút trách nhẹ:
“Cố lang, chuyện này là lỗi của chàng.”
“A Hòa muội muội đã lặn lội đường xa tới đây, khách đến là khách, sao lại để nàng ấy đứng ngoài cửa nói chuyện? Sao không mời vào phủ uống chén trà nóng?”
Cố Hành nghe vậy liền lập tức bày ra vẻ tiếc nuối bất đắc dĩ:
“Phu nhân hiểu lầm rồi.”
“Ta đã muốn mời A Hòa vào ngồi từ sớm, là nàng ấy không chịu.”
Hắn quay sang ta:
“Lần này A Hòa vào kinh là có việc, tiện đường ghé qua thăm ta, còn nói với ta… nàng sắp thành thân rồi.”
“Đã có nơi nương tựa, tất nhiên ta cũng không tiện giữ lại lâu.”
“Thành thân?”
Lưu Như Tuyền tỏ ra ngạc nhiên, trong giọng có chút tiếc nuối.
Nàng bước lên một bước, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay ta.