Bách tính đều tránh sang hai bên, cung kính hành lễ.
Ta tựa vào cửa sổ kiệu, thờ ơ nhìn ngắm phố phường.
Chợt phía trước vang lên tiếng tranh cãi ầm ĩ:
“Tránh ra, cái đó là của ta!”
“Vớ vẩn, rõ ràng ta nhặt được trước!”
Hai kẻ ăn mày đầu bù tóc rối, đang giằng co một nửa cái bánh bao rơi đất, đầy bụi bẩn.
Trong số đó, có một bóng dáng rất quen.
Hắn ôm chặt nửa cái bánh, móng tay đầy bùn đen, trên mu bàn tay là những vết lở loét do tê cóng chưa lành.
Thị vệ quát lớn:
“Cút sang một bên!”
Người nọ bị đẩy ngã nhào xuống đất, nhưng vẫn che lấy nửa cái bánh như ôm báu vật, chật vật ngẩng đầu lên.
Ngay khoảnh khắc ấy, ta và hắn chạm mặt.
Chính là Cố Hành.
Hắn gầy đến biến dạng, má hóp vào, tóc tai rối tung kết lại, như quỷ đói chui ra từ địa ngục.
Ánh mắt hắn đờ đẫn, tròng mắt vẩn đục bỗng co rút, gắt gao nhìn chằm chằm vào ta.
Ta lạnh nhạt thu lại ánh nhìn, hạ màn kiệu xuống, ra lệnh:
“Tiếp tục đi.”
Xe tiếp tục lăn bánh, thị vệ thô bạo đẩy hắn sang một bên.
Nhưng mới đi được vài bước, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gào khóc xé tim:
“A Hòa! Ta biết sai rồi! A Hòa!”
21
Ta cứ nghĩ phụ hoàng và mẫu hậu không hay biết chuyện giữa ta và Cố Hành.
Cho đến một ngày, ta đến cung mẫu hậu, nghe thấy bà nghẹn ngào nói:
“Lúc Nhạc Nhi vừa trở về, tiều tụy đến vậy, thần thiếp nhìn mà đau lòng muốn c.h.ế.t. Con bé không nói, hẳn là không muốn khiến chúng ta lo, nên chúng ta cũng chỉ vờ như không biết… chỉ là buổi yến tiệc hôm ấy…”
Phụ hoàng trầm giọng:
“Ái nữ của trẫm, sao có thể để hạng tiểu nhân làm nhục khinh thường. Trên yến tiệc, Nhạc Nhi muốn làm gì, thì cứ làm! Trẫm và hoàng hậu chính là chỗ dựa cho nó! Ai dám nói nửa lời?!”
Khoảnh khắc ấy, ta mới bàng hoàng nhận ra.
Thì ra phụ hoàng mẫu hậu sớm đã biết tất cả.
22
Tết Trung Thu năm ấy, cả kinh thành ngập tràn trong niềm hân hoan vì hôn sự giữa hoàng gia và phủ Ngụy Quốc Công.
Thập lý hồng trang, trải dài từ cổng cung đến tận Ngụy phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
O mai d.a.o Muoi
Ta ngồi ngay ngắn trong phượng liễn,
Ngụy Nhiên mặc hỉ phục đỏ tươi, lưng thẳng như tùng, cưỡi ngựa đi bên cạnh kiệu.
Trong ngoài Ngụy phủ, đèn hoa rực rỡ, đâu đâu cũng là màu hỉ đỏ và ánh vàng rực rỡ.
Dưới muôn vàn ánh mắt hâm mộ, chúc phúc, trong ánh nhìn hiền từ và mãn nguyện của đế hậu, ta và Ngụy Nhiên cùng đứng bên nhau.
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
Cùng lúc đó, ngoài cổng Ngụy phủ.
Một kẻ gầy trơ xương, y phục rách nát, không màng sống c.h.ế.t mà liều mạng xông vào, bị thị vệ chặn lại.
Cố Hành mắt đỏ ngầu, điên cuồng hét lớn:
“Để ta vào! Ta mới là phò mã! Là ta mới đúng!!!”
Thị vệ lôi hắn vào hẻm tối không người, không thương tiếc.
Gậy gộc như mưa.
Tiếng xương gãy vang lên cùng những cú đánh trầm đục.
Tiếng gào của Cố Hành càng lúc càng yếu, nhưng chấp niệm như khắc vào xương tủy:
“A Hòa… Ta sai rồi… Ta thật sự sai rồi… Phò mã… phải là ta… là ta mới đúng…”
Cho đến khi hơi thở cuối cùng đứt đoạn, đôi mắt hắn vẫn trừng trừng nhìn về phía cổng Ngụy phủ, mang theo nỗi hối hận và bất cam đến tận xương tủy.
Sau khi hay tin Cố Hành c.h.ế.t, Lưu Như Tuyền phát điên.
Ngày đêm nơm nớp lo sợ bị Trưởng công chúa trả thù, nỗi sợ ấy hành hạ nàng ta đến mức héo hon tiều tụy, hơi tàn sắp tắt.
23
Hai năm sau, trưởng tử của ta và Ngụy Nhiên chào đời.
Tiểu tử bụ bẫm, đôi mày đôi mắt giống hệt phụ thân nó.
Ta nhìn nó bập bẹ gọi mẫu thân, chập chững bước đi, nhìn nó bật cười khanh khách khi được Ngụy Nhiên nâng bổng lên trời.
Nhìn Ngụy Nhiên lóng ngóng mà kiên nhẫn lau nước miếng cho con, nhìn chàng sau mỗi lần khải hoàn trở về, dù phong trần mệt mỏi, việc đầu tiên luôn là bế con trai lên vai.
Về sau, ký ức về “A Hòa” dần dần trở nên xa xôi và mơ hồ.
Cả quãng đời còn lại.
Một nguyện non sông bình an, vĩnh biệt chia ly.
Hai nguyện phu quân chiến thắng, mỗi trận đều bình yên trở về.
Ba nguyện nhi tử lớn khôn khỏe mạnh, đời này vô ưu.
- Hoàn văn -