Ta vung tay.
Lập tức có cung nhân nâng lên một núi quà thưởng, đặt trước mặt Lưu Như Tuyền.
Ta nhìn nàng ta sắp đứng không vững, giọng nhẹ nhàng:
“Phu nhân không cần khách khí, những thứ này với bản cung, chẳng qua là vật tầm thường trong kho mà thôi.”
Trên điện toàn là người hiểu chuyện.
Ai nấy đều nghe ra được lời khen châm biếm của ta.
Sau yến tiệc hôm đó, cả kinh thành đều biết:
Phu thê Cố Hành đã đắc tội Trưởng công chúa.
Từng là con rể danh giá của phủ tể tướng, giờ đây hắn trở thành trò cười trong quan trường, ai nấy đều tránh như tránh ôn dịch.
Lưu tể tướng tức giận đến mức đổ bệnh.
Lưu Như Tuyền thì càng thảm hại hơn.
Từ đó về sau, các buổi tụ họp của tầng lớp quý tộc không còn ai mời nàng ta.
Áp lực, sợ hãi, oán hận, từng chút một tích tụ trong lòng phu thê họ Cố, dần dần bùng cháy thành một mồi lửa…
18
Một ngày nọ, sau khi bị đồng liêu lạnh nhạt, cô lập, Cố Hành uống rượu giải sầu, say khướt quay về phủ.
Lưu Như Tuyền, vốn đã đầy một bụng bực tức, vừa thấy hắn như vậy liền không kìm được nữa, giọng lồng lộn, gay gắt:
“Sao? Nhìn thấy A Hòa mà ngươi ngày đêm nhung nhớ giờ đã là Trưởng công chúa cao cao tại thượng, có phải ngươi hối đến xanh cả ruột, muốn quỳ dưới chân người ta vẫy đuôi xin tha phải không?!”
Cố Hành vốn đã tâm phiền ý loạn, nghe vậy lửa giận bùng lên, giận dữ quăng mạnh bình rượu xuống đất:
“Im miệng!”
“Im miệng?!”
Lưu Như Tuyền thấy hắn dám nổi giận với mình, càng thêm điên tiết:
“Tại sao ta phải im?! Cố Hành, nhìn ta đi! Nhìn xem ta giờ thành cái thứ gì rồi? Nếu không phải vì mắt mù lấy phải tên vô dụng như ngươi, đường đường là tiểu thư phủ tể tướng, ta sao có thể bị toàn kinh thành cười nhạo, bị cả xã hội ruồng bỏ như hôm nay?!”
“Tất cả là do ngươi! Ngươi hại ta! Ngươi nợ ta cả đời!”
“Ta nợ ngươi?”
Cố Hành hoàn toàn bị chọc giận.
Rượu và nỗi nhục bị dồn nén khiến hắn mất hết lý trí.
Hắn trợn mắt đỏ rực, chỉ tay vào mặt nàng ta quát:
“Năm xưa nếu không phải ngươi phái người đưa thư, nói mến tài ta, nói nguyện cưới không ai ngoài ta, lại liên tục ám chỉ dụ dỗ, ta sao có thể bỏ A Hòa để lấy ngươi?!”
“Lưu Như Tuyền, đừng làm bộ vô tội nữa!”
“Là ngươi! Là ngươi và phụ thân ngươi nhắm vào danh tiếng trạng nguyên của ta, muốn kéo ta về làm con rể cho phủ tể tướng, như nuôi một con ch.ó sai bảo!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
O mai d.a.o Muoi
“Ngươi… ngươi nói bậy!”
Lưu Như Tuyền bị hắn đ.â.m trúng chỗ đau, vừa tức vừa thẹn.
“Là ngươi tham danh hám lợi! Là ngươi muốn trèo lên cành cao của Lưu gia!”
“Cố Hành, ngươi là loại tiểu nhân vong ân bội nghĩa, bạc tình bạc nghĩa, cả đời cũng không ngóc đầu lên nổi!”
“Ngươi còn không bằng một ngón tay của Ngụy Nhiên! Trưởng công chúa chọn hắn là đúng! Còn ngươi chỉ là… phế vật!”
Lời nàng ta như d.a.o cứa thẳng vào lòng tự tôn đầy rách nát của Cố Hành.
Tàn lý trí cuối cùng bị cơn giận nuốt chửng.
“Tiện nhân! Xem ta có đánh c.h.ế.t ngươi không!”
Hắn vung tay, tát mạnh một cái vào mặt Lưu Như Tuyền.
“A…!”
Lưu Như Tuyền bị đánh văng ra, trán đập mạnh vào mép bàn, m.á.u chảy không ngừng.
Nàng ta gào lên, lao vào cào xé Cố Hành.
Hai người xô xát, đánh nhau giữa đại sảnh.
Trong hỗn loạn, Cố Hành giận dữ đẩy mạnh nàng ta một cái.
Lưu Như Tuyền ngã nhào xuống đất, bụng dưới đau nhói, một dòng m.á.u đỏ tươi lập tức chảy tràn dưới người nàng…
19
Màn bi kịch kết thúc bằng việc Lưu Như Tuyền sảy thai.
Lưu tể tướng đích thân viết một tờ hưu thư, sai người ném thẳng vào mặt Cố Hành:
“Mang hết đồ đạc của ngươi, cút khỏi Lưu gia! Từ nay trở đi, Lưu gia và Cố Hành, ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Cố Hành trở thành nam tử đầu tiên trong triều bị chính thất hưu bỏ, triệt để trở thành trò cười của thiên hạ!
Chức quan cũng bị cách.
Tiền tài không còn, danh tiếng nát vụn, Cố Hành quay về Lạc Viên, mới phát hiện, bản thân đã bị lừa.
Chủ nhân thực sự của căn viện cầm theo bản khế ước thật, hệt như đuổi chó hoang mà đuổi hắn ra khỏi cửa.
Gió rét gào thét.
Cố Hành trong bộ y phục mỏng tang, đứng ngơ ngác giữa phố xá phồn hoa, chỉ còn lại tuyệt vọng.
20
Vài ngày sau, ta lại nhìn thấy Cố Hành.
Khi ấy ta cùng mẫu hậu lên hộ quốc tự cầu phúc, ngự giá chầm chậm đi qua con phố nhộn nhịp nhất kinh thành.
Thị vệ mở đường.