Trường Minh Tuế Vãn

Chương 1: 1



GIỚI THIỆU:

 

Năm ta tiến cung, chỉ vừa mười ba tuổi.

 

Tân đế lên ngôi khi mới tám tuổi. Thái hậu nương nương hạ chỉ, muốn đổi hết đám người hầu cận bên cạnh Hoàng đế. Từ trong hàng loạt ngoại điệt nữ của bà, bà đã chọn ta.

 

Nhiều năm sau, ta vững vàng ngồi ở vị trí trung cung, sủng ái độc nhất hậu cung, được thế nhân phong tặng danh xưng:

“Yêu hậu”.

 

Người ngoài bàn tán về ta, một nửa thì ngưỡng mộ ta mệnh tốt: thân phận cung nữ mà cũng có ngày hóa phượng hoàng, bay lên cành cao.

Nửa còn lại thì khinh miệt, nói ta là một nữ nhân tuổi xế chiều, quyến rũ thiếu đế, mặt dày vô sỉ.

 

Nhưng không ai biết…

Năm ấy, thiếu đế từng siết chặt lấy tay áo ta, cả người run rẩy không thể khống chế, giọng yếu ớt như sắp vỡ:

 

“A Phù tỷ tỷ… tỷ sẽ rời bỏ ta sao?”

 

01

 

Năm ấy, ta tuy chưa đến tuổi cập kê, nhưng mẫu thân đã sớm vì ta mà trông ngóng những mối nhân duyên thích hợp.

 

Kinh thành thiếu gì thiếu niên công tử, song gia phong nghiêm cẩn, không nhiễm thói xa hoa lại hiếm hoi, bởi thế mẫu thân mới phải sớm toan tính.

 

Những người được bà để mắt tới, phần lớn ta đều quen biết, đều là bằng hữu thuở nhỏ của ta. Số ít còn lại chưa từng gặp, mẫu thân nói, là mới theo phụ thân bọn họ điều về kinh, tuy không phải người bản địa thấu rõ gốc tích, nhưng nghe nói đều là kẻ có văn tài học thức, chỉ đợi khoa cử tới lượt, một bước lên mây, danh vang thiên hạ.

 

Mẫu thân do dự chưa quyết, chẳng đợi đến khoa ân xá ba năm một lần, lại đón tin tiên đế băng hà, tân đế đăng cơ.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Thái hậu nương nương muốn chọn người hầu cận từ dòng tộc ngoại thích của mình để yên tâm sử dụng. Lại bởi chỉ định đưa vào cung làm một cung nữ, nên thân thế không cần quá hiển quý, chỉ cần là nữ tử chi thứ hoặc xuất thân từ nhánh phụ của dòng tộc là đủ. Diện mạo không phải điều cốt yếu, điều quan trọng nhất là phải trầm tĩnh, hiểu chuyện.

 

Trùng hợp thay, những điều Thái hậu nương nương căn dặn, cứ như nhắm thẳng vào ta mà nói. Phụ thân nghe tin, mừng rỡ ra mặt, vội vàng về nhà, thúc giục mẫu thân đưa người.

 

Mẫu thân tất nhiên trăm mối không cam lòng.

 

Ta là nữ nhi mà bà chịu bao khổ cực mới sinh ra, từ nhỏ nâng như trứng hứng như hoa, chưa từng để chịu nửa phần khổ sở. Nay mắt thấy sắp được gả vào một nhà tử tế, hạnh phúc an ổn cả đời, cớ gì phải đưa vào cung làm cung nữ?

 

Cung nữ, nói khó nghe một chút, chẳng qua cũng chỉ là hạ nhân. Trà nước hầu hạ, bị người sai phái, mắng chửi đánh đập cũng chỉ biết cúi đầu. Đợi đến khi được thả ra, cũng đã quá nửa đời người. Có thể ra khỏi cung đã là vận số tốt đẹp, không biết bao nhiêu cung nữ c.h.ế.t mòn nơi tường đỏ ngói vàng ấy, cả đời chẳng được thấy ánh dương ngoài kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phụ thân bắt đầu giảng đạo lý.

 

Ông nói:

“Làm hạ nhân cũng phải xem là hầu hạ ai. Nếu là hầu hạ hoàng đế, lẽ nào lại giống với người thường? Bao nhiêu người muốn mà không được kia kìa.”

 

Lại hạ giọng, gần như thì thầm:

“Huống chi, tân đế nay mới tám tuổi, mà Phù nhi con ta đã mười ba. Vào cung sớm tối cận kề, ngày đêm chung sống, một mối thanh mai trúc mã còn có ai sánh được? Người ta nói ‘cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt*’, đợi khi hoàng đế khai tâm động tình, thì Phù nhi…”



(*Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: Gần nước thì ở lầu đài sẽ sớm thấy trăng. Ý nói: người ở gần quyền lực, người có vị trí, quan hệ gần gũi sẽ dễ dàng được lợi, được ưu ái trước người khác. Cũng dùng để nói ai gần gũi một người, một việc nào đó thì sẽ có cơ hội hơn.)

 

Lời còn chưa dứt, mẫu thân đã như phát điên nhào tới, vừa đánh vừa mắng:

“Ông coi Phù nhi là thứ gì? Ông tự mình không vinh hiển được, liền muốn đem con gái làm lễ vật dâng lên. Ông còn xứng làm cha sao?!”

 

Cũng khó trách phụ thân nghĩ vậy. Nhà ta vốn thuộc dòng phụ của đại tộc họ Thôi. Dẫu phụ thân ta là đích tử của nhánh này, nhưng thi cử chẳng đỗ đạt, chỉ nhờ tổ tiên để lại chút ân huệ mà sống. Ngược lại mấy người huynh đệ thứ xuất của ông, đều đỗ đạt làm quan, phong quang hiển hách, đến khi gia yến ngày lễ, phụ thân cũng phải kính rượu cúi đầu.

 

Bởi vậy, phụ thân sớm đã ghi hận trong lòng, những năm qua trái phải nịnh bợ, cam chịu bị chèn ép. Nay bắt được cơ hội đổi đời, sao nỡ buông tay?

 

Ta còn có một vị huynh trưởng, học vấn không tệ, mấy năm nữa tất có thể đỗ tiến sĩ. Đợi đến khi huynh trưởng nhập triều làm quan, ta tại hậu cung làm phi, trên đời này còn ai dám coi thường phụ thân ta nữa?

 

Nghĩ vậy, ngoài sự bạc bẽo, cũng có phần hợp tình hợp lý.

 

Phụ thân bất ngờ lĩnh trọn một cái tát từ mẫu thân, tiếng bạt tai vang giòn giã.

 

Ông giận dữ, đang toan trả đòn thì ta kịp thời đẩy cửa bước vào.

 

Phụ thân sững người tại chỗ, bàn tay đang giơ lên cũng đành lúng túng thu lại, ánh mắt mang theo vài phần cảnh cáo mà trừng về phía mẫu thân, rồi làm bộ như không có chuyện gì xảy ra:

“Sao con lại đến giờ này? Người hầu của con đâu, không biết gõ cửa à?”

 

Căn phòng vốn chẳng lớn, phụ thân áo quần xộc xệch, trong mắt mẫu thân còn vương lệ chưa kịp lau, tất cả lọt vào mắt ta không sót một chi tiết.

 

Tim ta thoáng chua xót, hàng mi khẽ cụp xuống. Trong khoảnh khắc ấy, ta đã hạ quyết tâm.

 

Chống đối phụ thân chẳng có lợi gì.

 

Huống hồ, Thái hậu hạ chỉ tuyển người từ dòng tộc ngoại thích vốn là đại ân. Nay phụ mẫu ta vì chuyện này mà xung đột, thậm chí suýt nữa động thủ, nếu truyền ra ngoài đắc tội người trên, chỉ sợ họa từ trời rơi xuống.