Trường Minh Tuế Vãn

Chương 2



Ta cố làm vẻ trấn định, nhẹ giọng:

“Nghe nói Thái hậu nương nương hạ ý chỉ, muốn chọn người trong tộc ta vào cung, Phù nhi nguyện thử một lần.”

 

Mẫu thân trừng mắt không tin nổi, phụ thân thì không giấu nổi mừng rỡ, thân thiết vỗ nhẹ lên tay áo ta khen ta hiểu chuyện.

 

Ta điềm nhiên rút tay khỏi tay phụ thân, thản nhiên nói:

“Chỉ là thử một lần thôi, thành hay không còn chưa biết. Nếu không thành, xin phụ thân chớ trách Phù nhi.”

 

Đây là lời thật.

 

Những lời phụ thân dùng để khuyên giải mẫu thân, không phải không có lý. Đem một nữ nhi tiến cung, vừa có thể lấy lòng Thái hậu, vừa có thể gần gũi tân đế, chuyện “tốt lành” thế này, có bao nhiêu người xếp hàng cũng chưa chắc tới lượt.

 

Quả nhiên, phụ thân thoáng chần chừ, dù miệng nói sẽ không trách, nhưng sắc mặt đã trầm xuống, hiển nhiên cũng nhận ra điều đó.

 

Ta vốn tưởng, muốn hầu hạ hoàng đế hẳn phải là người xuất chúng, xét diện mạo tư chất của ta, chỉ sợ khó được chọn, nên mới dùng kế thoái lui, trước làm dịu lòng phụ thân. Nào ngờ mọi sự lại chẳng như ý.

 

Hôm tuyển chọn, từ hàng chục thiếu nữ, ta lại là người được chọn.

 

Nguyên do nghe xong càng khiến người ta đau lòng—ta trong đám đông ấy chính là kẻ có dung mạo bình thường nhất. Chính vì không giống loại hồ mị mê hoặc quân vương, nên liền lọt vào mắt lão ma ma bên cạnh Thái hậu.

 

Trước khi ta rời đi, phụ thân căn dặn nhiều điều, tựu chung chỉ có một ý: hầu hạ hoàng đế cho tốt, thân cận Thái hậu, phải vì nhà ta tranh lấy vinh quang.

 

Năm đó, ta chỉ mới mười ba tuổi.

 

Sắp phải từ biệt phụ mẫu, bước chân vào cung cấm sâu thẳm, họa phúc khó lường. Vậy mà trong mắt phụ thân, tất cả những gì ông quan tâm chỉ là tiền đồ của chính mình, chẳng buồn nói lấy một câu dặn dò ta giữ gìn thân mình.

 

Ta chậm rãi hỏi lại:

“Nếu Phù nhi lỡ phạm sai, bị quý nhân đánh c.h.ế.t thì sao?”

 

Phụ thân lộ vẻ lúng túng, miễn cưỡng đáp:

“Con vốn lanh lợi, ắt sẽ được người ta yêu mến, sao lại bị đánh c.h.ế.t được…”

 

Trong lòng ta bỗng thấy lạnh lẽo. Ta nghiêng đầu, khẽ liếc về phía viện mẫu thân.

 

Nghe tin ta được chọn, mẫu thân khóc liền mấy đêm, mắt đỏ ngầu đến không dám gặp ai. Dù vậy, bà vẫn thức trắng đêm may cho ta vài chiếc áo bông, sợ y phục cung phát không đủ ấm. Nghĩ đến việc ta đang tuổi lớn, bà còn cẩn thận may thêm ba bộ với các kích cỡ khác nhau.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta cúi mình từ biệt phụ thân, đứng thẳng lưng, xách hành trang bước ra ngoài.

 

Khi bước qua ngưỡng cửa, ta dừng lại, quay đầu nhìn phụ thân, chậm rãi nói:

“Mẫu thân bình an, Phù nhi mới có thể lanh lợi. Nếu mẫu thân ở bên ngoài không tốt, chỉ e lòng con nhớ nhung quá đỗi, lỡ làm phật ý quý nhân, liên lụy đến phụ thân cũng chẳng phải không thể.”

 

Lời nói vừa dứt, trong đó ẩn chứa đôi phần cảnh cáo, phụ thân liền sa sầm mặt.

 

Nhưng ta đã bước qua bậc cửa, không quay đầu lại nữa. 

 

02

 

Lần đầu ta gặp Lưu Tuyên là ở Trường Minh Điện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ánh mắt hắn nhìn ta đầy cảnh giác.

 

Hắn hỏi Thái hậu:

“Thái hậu, Thái Vân và Tận Trung đâu rồi? Trẫm muốn bọn họ chơi với trẫm.”

 

Thái hậu dịu dàng đáp:

“Thái Vân đã xuất cung gả chồng rồi. Sau này, A Phù sẽ ở bên bầu bạn cùng hoàng thượng.”

 

“Thái Vân đã đến tuổi xuất cung gả chồng sao?”

 

“Tuổi nàng ta chưa đến, nhưng nàng hầu hạ tận tâm, mẫu hậu đặc biệt ban thưởng.”

 

Lưu Tuyên lại hỏi:

“Vậy Tận Trung đâu? Hắn không phải nữ nhân, chẳng lẽ cũng xuất cung gả chồng? Gọi hắn đến chơi với ta đi.”

 

Thái hậu thoáng ngừng, liếc mắt ra hiệu cho ta, ôn tồn nói:

“Tuyên nhi, nay con đã là Hoàng đế, không thể xưng ‘ta’ như trước nữa. Con nên nói ‘trẫm’’ mới phải. Nếu con muốn chơi cùng Tận Trung, cũng không phải không được, nhưng phải học xong các tấu chương hôm nay trước đã.”

 

Ta bưng khay điểm tâm từ thiện phòng, từng bước dẫn Lưu Tuyên ngồi xuống ghế, rồi dâng lên những tấu chương mới đưa tới trong ngày.

 

Khi ấy, Lưu Tuyên hãy còn non nớt. Thân mặc long bào vàng rực, hắn đã là chủ nhân thiên hạ.

 

Công bằng mà nói, hắn là một đứa trẻ thông minh: biết chữ, làm được thơ, viết được văn. Nhưng những thứ đó, với một hoàng tử tám tuổi đã là đủ, còn để chèo lái một đế quốc thì vẫn quá đỗi non nớt.

 

“Chủ thiếu quốc nghi*”, triều đình trên dưới lòng người bàng hoàng. Hắn không chỉ cần thông minh, mà còn cần đủ thành thục, đủ xuất chúng, cần hiểu được quốc sự, sớm học cách chế ngự triều thần, và đến một ngày không xa, phải tự tay thu hồi quyền lực từ tay các đại thần phụ chính.

 

(*“Chủ thiếu quốc nghi”: Khi quân vương còn nhỏ tuổi, đất nước dễ sinh nghi kỵ, loạn lạc.)

 

Từ khoảnh khắc hắn ngồi lên long ỷ, tuổi thơ của hắn đã kết thúc.

 

Thái hậu mời lão thần tam triều, Văn Uyên Các đại học sĩ Nghiêm Kế Minh làm Thái phó. Sau giờ học, Lưu Tuyên còn phải đọc tấu chương. Tuy không cần đích thân phê chuẩn, nhưng từ trị thủy, tu lộ, cứu tế tai họa, cho đến ai tang chế, ai cáo lão, ghế nào thuộc về ai… tất thảy hắn đều phải xem, phải nhớ, phải học.

 

Thời gian dành cho hắn ít ỏi đến đáng thương.

Mà gánh nặng đặt trên vai hắn thì chất chồng như núi.

 

Còn việc của ta, chỉ đơn giản là ở bên hắn.

 

Khi hắn giận dỗi, dỗ dành hắn ăn cơm, dỗ hắn đọc sách, lại âm thầm ghi nhớ những người hắn gặp, lời hắn nói, rồi bẩm báo với Thái hậu.

 

Nhưng Lưu Tuyên không hề thân cận với ta.

Hắn luôn nhớ đến Thái Vân và Tận Trung—những người từng cùng hắn chơi trò rượt đuổi, cùng hắn b.ắ.n cung ném hồ, cùng hắn thả diều dưới trời xuân.

 

So với họ, ta cứng nhắc và khô khan, suốt ngày chỉ biết nói:

“Bệ hạ, mời dùng bữa.”

“Bệ hạ, Vương đại nhân cầu kiến.”

“Bệ hạ, Thái hậu truyền gọi.”