Trường Minh Tuế Vãn

Chương 13



 

“Các ngươi thật khiến bổn cung buồn nôn. Nhưng… cũng chẳng sao nữa.”

Nàng chậm rãi xoa bụng, nơi đó, sự sống vừa mới hình thành.

“Câu chuyện, sắp kết thúc rồi, không phải sao?”

 

Cùng ngày hôm đó, Hoàng hậu được chuẩn mạch—hoài thai.

 

Mà trong canh thang Lưu Tuyên dùng, ngân châm thử ra kịch độc.

Hắn đã sớm đề phòng bước này.

 

“Đứa trẻ đó không phải của trẫm.” Hắn lạnh nhạt nói.

 

Chỉ cần thêm một thiếu đế, Thái hậu lại có thể tiếp tục nắm giữ quyền hành mười mấy năm. Máu mủ hay không, không quan trọng—quan trọng là đứa trẻ ấy do Hoàng hậu sinh.

 

Ta chợt cảm thấy Hoàng hậu cũng thật đáng thương.

 

Lưu Tuyên vuốt nhẹ thành bát canh độc, cười mơ hồ:

 

“Có ai không đáng thương đâu.

Mẫu tử không còn là mẫu tử, phu thê không phải phu thê, thúc điệt chẳng còn là thúc điệt, huynh đệ cũng chẳng phải huynh đệ.

A Phù, đây chính là hoàng thất.”

 

Ta mím môi, lặng lẽ từ phía sau vòng tay ôm lấy hắn.

 

Hắn lặng yên thật lâu, rồi xoay người, siết ta thật chặt, cằm khẽ chạm vào đỉnh tóc, giọng hắn khàn khàn từ trên cao rơi xuống:

 

“Đi thôi, cùng trẫm đến gặp mẫu hậu.”

 

Cảnh Hoa Điện lạnh lẽo hơn bất cứ hồi ức nào của ta về nó—lạnh như một ngôi mộ cổ vừa được đào lên từ núi sâu sau cơn mưa tầm tã.

 

Hương trầm quẩn quanh, Thái hậu chậm rãi lần từng hạt bồ đề tím trên tay, quyền thế mất đi nhưng oai phong vẫn còn sót lại.

 

Bà nghiêng mắt nhìn ta, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

 

“Hoàng hậu là một kẻ ngu dốt. Bổn cung nâng nàng ta lên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, nàng ta lại đi tranh giành tình cảm như nữ nhân tầm thường. Nữ nhân thôi mà, hoàng thượng muốn kiểu nào chẳng có? Ấn Phượng trên tay nàng ta, chẳng lẽ không quý hơn chút sủng ái của hoàng thượng sao?”

 

Bà hạ giọng, như nhổ ra từng chữ:

“Còn ngươi, Thôi Phù, bổn cung sớm đã nhìn ra ngươi không phải hạng an phận. Ngươi tưởng bổn cung không biết cha ngươi có tính toán gì khi đưa ngươi vào cung sao? Ngươi có hôm nay, phải cảm ơn bổn cung đã rước ngươi vào cung làm kẻ dẫn đường.”

 

Ta lắc đầu.

 

Vinh hoa phú quý vốn là mong cầu của phụ thân.

Còn ta, từ đầu đến cuối, chỉ mong được làm một nữ nhi bình thường, tựa đầu gối mẹ, gả cho một phu quân một lòng một dạ, an ổn bình lặng mà đi hết một đời.

 

Lưu Tuyên kéo ta đứng phía sau, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Thái hậu:

 

“Mẫu hậu, đến nước này rồi, người nên mừng vì A Phù mang họ Thôi. Ngôi hậu vẫn thuộc về họ Thôi, trẫm không định tận diệt. Người tuổi cũng lớn rồi, xem kịch, dưỡng hoa, chẳng tốt hơn sao?”

 

Chuỗi bồ đề trong tay bà chợt bị siết chặt.

Ta căng thẳng nhìn bà, vô thức cắn môi. Trong lòng ta, Thái hậu vốn là một thanh đao—cứng cỏi, lạnh buốt, không gì không c.h.é.m được.

 

Nhưng rất lâu sau, bà lại bật cười, như khóc như than:

 

“Có người che chở thật tốt…

Tuyên nhi, nhìn ngươi bây giờ, khiến ta nhớ đến phụ hoàng ngươi. Khi bổn cung mới tiến cung, còn thích mặc y phục đỏ như máu. Phụ hoàng ngươi từng nói sẽ bảo vệ ta cả đời… Nhưng ông ấy đi sớm, bỏ lại mẹ con ta giữa bão táp mưa sa…”

 

Lưu Tuyên không đáp, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, kéo ta ra ngoài.

 

Cánh cửa nặng nề khép lại sau lưng, ánh dương dần lên cao, nhuộm kim sắc lên tường son, sương tuyết kết trên mái lưu ly cũng tan dần trong nắng.

 

“Bệ hạ.” Ta khẽ gọi, “Thần thiếp từ trước đến nay chưa từng cầu xin gì, hôm nay muốn cầu xin một ân điển.”

 

Lưu Tuyên hơi sững người, bàn tay ẩn trong tay áo khẽ động, nhưng vẫn giữ phong thái trầm ổn:

“Nàng nói.”

 

“Phụ thân thần thiếp không đủ năng lực, mong bệ hạ đừng trọng dụng. Còn mẫu thân đã cực khổ nuôi thần thiếp khôn lớn, nếu có thể… xin bệ hạ chiếu cố một hai. Ngoài ra, Thúy Nhi từng cứu thần thiếp từ tay Hoàng hậu, giờ chức Ti trưởng đang khuyết, chẳng hay…”

 

Lưu Tuyên im lặng, rồi thở dài thật sâu:

“Thì ra là vì việc này, trẫm còn tưởng…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bệ hạ tưởng gì?”

 

“Không có gì.”

 

Hắn nắm lại tay ta, bước về hướng Trường Minh Điện:

 

“Mẫu thân của nàng, trẫm sẽ ban cho một đạo cáo mệnh. Thúy Nhi thì để nàng ta thay nàng đảm nhiệm chức Ti trưởng, lại thưởng thêm năm trăm lượng bạc trắng. Nàng đói chưa? Trẫm thì hơi đói rồi, chúng ta cùng đến ngự thiện phòng xem thử…”

 

Trên mặt đất, hai bóng người quấn lấy nhau, nhưng đây đã không còn là vở kịch rối bóng lặng lẽ trong đêm tối năm nào nữa. Đông phong phất qua, thổi tung vạt áo thiếu niên thiên tử, màu vàng rực rỡ tựa cánh phượng vươn cao bay lượn.

 

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, càng nắm càng chặt, bước chân càng lúc càng gấp, như thể đang níu giữ một món đồ chơi yêu quý mà không nỡ buông ra. Trong vầng sáng, bụi vàng nhảy múa, ta vừa dở khóc dở cười, vừa khẽ thở dài—

 

Người ta nói, khi trưởng thành, ai rồi cũng sẽ điên cuồng bù đắp những gì tuổi thơ mình không có được.

 

“Bệ hạ, ngài gấp gì chứ, đồ ăn ở ngự thiện phòng có phải sắp bị giành hết đâu.”

 

Ngươi xem, chúng ta còn cả một đời thật dài để cùng nhau bước tiếp.

 

NGOẠI TRUYỆN

 

Ba tháng sau chính biến Thần Vũ, trong tẩm cung Hoàng hậu phát hiện tà vật trù yểm.

 

Dưới gối nàng, giấu bốn hình nhân gỗ:

Một chú nguyện nguyền rủa Thái hậu,

Hai chú nguyền rủa Hoàng thượng,

Ba chú nguyền rủa Trân phi,

Bốn chú nguyền rủa chính phụ thân nàng.

 

Hoàng đế hạ chỉ phế hậu.

 

Cùng ngày, Hoàng hậu phóng hỏa tự thiêu trong tẩm điện.

Trước lúc chết, nàng gào thét đầy oán hận:

 

“Phụ thân hại ta, Thái hậu hại ta, Tuyên Đế phụ ta.

Ta nguyện hóa thành lệ quỷ, vạn kiếp bất phục!”

 

Hai tháng sau, Hoàng đế mặc mọi lời phản đối, sắc phong Trân phi làm Hoàng hậu.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Cùng năm ấy, tuyển chọn nữ nhi công thần từng theo phò chính biến Thần Vũ nhập cung.

 

Song dù mỹ nhân trong cung đông đúc, không một ai có thể lay động địa vị của Tân hậu.

 

Từng có An Chiêu nghi lỡ lời xúc phạm, bị phạt trượng nặng.

Lại có ngôn quan dâng sớ, luận rằng:

 

“Thôi thị vốn xuất thân cung nữ, gia tộc lũng đoạn triều cương, không xứng làm quốc mẫu.”

 

Người ấy bị giáng chức, đuổi khỏi kinh thành.

 

Kẻ nào dám bàn luận chuyện này, không ai thoát khỏi kết cục bị cách chức, lưu đày.

 

Từ đó Tân hậu được sủng ái tột đỉnh, quyền nghiêng lục cung.

Thế nhân gọi nàng bằng một cái tên vừa khinh miệt, vừa kiêng dè:

 

“Yêu Hậu”.

 

Năm tiếp theo, Tuyên Đế triệu Bùi Vô Độ hồi kinh, cùng thúc đẩy cải cách tân chính.

 

Thôi thị sâu kín nơi hậu cung, cả đời không còn gặp lại Bùi tướng.

 

***

 

Tuyên Đế tại vị ba mươi tư năm, mở ra thời kỳ thịnh thế, bình định tứ hải, công danh hiển hách.

Song chỉ có tình cảm sâu nặng của ngài với Yêu Hậu mãi là đề tài để thế nhân đàm tiếu.

 

Tháng Tám năm Sùng Đức thứ 34, Hoàng hậu băng hà.

Bảy tháng sau, Tuyên Đế u uất thành bệnh, băng hà nơi Trường Minh Điện.

 

Cùng năm, hai người hợp táng tại Chiêu Lăng.

 

-HẾT-