Trường Minh Tuế Vãn

Chương 12



“Trẫm cần mạng ngươi để làm gì?”

 

Đôi mắt đen láy của Lưu Tuyên gắt gao khóa chặt lấy ta, hàn ý quanh người hắn càng thêm dày đặc, trong con ngươi cuồn cuộn thứ tình cảm nóng bỏng đến mức khiến ta như bị thiêu rụi.

 

“Trẫm muốn gì… chẳng lẽ ngươi không biết?”

 

“... Không thể.”

 

“Trẫm không thể? Vậy ai có thể? Bùi Vô Độ sao?”

 

“Không! Không liên quan đến ngài ấy… Nô tỳ nhìn bệ hạ lớn lên, lớn hơn ngài nhiều tuổi… Nô tỳ chỉ là hạ nhân…”

 

“Vậy nên trong mắt ngươi, trẫm mãi là một đứa trẻ, là quân vương, nhưng chưa bao giờ là một nam nhân?”

 

Đôi môi lạnh lẽo đột ngột phủ xuống, khiến toàn thân ta chấn động.

 

Những lớp tuyết đã tan, hoa mai từng nở rộ, cuối cùng dưới ánh đèn đều hóa thành một màn hí kịch hoang đường.

 

Ta bừng tỉnh, dốc hết sức đẩy hắn ra, tát mạnh một cái. Ngay sau đó, ta mới sực tỉnh—hắn là thiên tử, sao ta dám…

 

Nhưng Lưu Tuyên chỉ sờ má, khóe môi cong lên nụ cười nhạt, trong mắt sáng tối đan xen.

 

Hắn giam ta ở Trường Minh Điện.

 

Hắn rất bận—bận phê tấu chương, bận gặp đại thần. Mỗi ngày hắn về đây chỉ vỏn vẹn một khắc.

 

Bên ngoài, thị vệ tầng tầng lớp lớp. Bên trong, cung nữ thái giám không ai dám nói chuyện với ta, chỉ có Trần công công nhân lúc vắng người lén thì thầm:

 

“Cô cô, chúng ta từ nhỏ đã cùng hầu hạ bệ hạ, cũng coi là bạn cũ. Cô cô không biết đâu, cô không ở đây, bệ hạ khó hầu hạ đến mức suýt lấy nửa mạng nô tài.”

 

“Người làm nô tài, sống chẳng có đạo lý gì khác—hầu chủ tử tốt thì đường mình mới dễ đi. Chủ tử nói gì thì là đó, tâm tư của mình không đáng là gì. Trong lòng bệ hạ có cô cô, đó là phúc phận bao người cầu không được, cô cô chớ để mình đi vào ngõ cụt.”

 

Ta chợt nhớ hôm Bùi Vô Độ rời đi, câu nói cuối cùng của hắn:

“Cung tường sâu thẳm, bảo trọng.”

 

Một người thông tuệ như hắn, có lẽ sớm đã nhìn thấu—ta vốn không thể thoát khỏi bức tường đỏ nơi cung cấm.

 

Cả phong thư mang ấn Trấn Quốc công hắn lặng lẽ đưa ta cũng vậy—là ép ta phải chọn giữa Thái hậu và Lưu Tuyên. Hắn đoán chắc ta sẽ chọn Lưu Tuyên. Và một khi đã chọn, Lưu Tuyên ắt sẽ bỏ qua chuyện ta từng là người của Thái hậu.

 

Với độ tuổi này, nếu rời cung, ta chẳng còn cơ hội có một hôn sự tốt.

Tự tìm kế sinh nhai—sao bì được với cuộc sống cơm ngọc áo gấm, che chở cả gia tộc?

 

Ta cười khổ, thì thầm:

“Đa tạ công công chỉ điểm.”

 

“Cô cô, nô tài nào dám chỉ điểm gì? Sau này cô cô làm quý nhân, còn xin chiếu cố đến nô tài nữa đấy.”

 

Tối ấy, Lưu Tuyên phê tấu xong trở về, trời đã tối mịt.

 

Địa long trong điện đốt rực, hơi ấm lan khắp. Qua rèm mơ hồ nghe hắn hỏi cung nữ:

“Thôi Phù hôm nay ăn uống thế nào? Đã nghỉ trưa chưa?”

 

Một lát sau, hắn thay thường phục, bước vào điện.

 

Ánh mắt chúng ta giao nhau, hắn khựng lại một giây rồi dời đi, ngồi xuống bàn tiếp tục phê văn thư.

 

Ba ngày nay đều như vậy.

Rõ ràng cùng chung một mái, mà như hai người xa lạ, gắng gượng một thứ bình yên giả tạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta hít sâu, quyết tâm giống như ngày đầu tiến cung. Từng bước tiến tới, đứng trước mặt hắn.

 

Ánh mắt ta nhìn chăm chú:

Từ búi tóc vàng ròng cài ngọc, qua cặp mày kiếm sắc bén, đôi mắt phượng cao ngạo, đến sống mũi thẳng tắp…

 

Hắn rốt cuộc cũng chịu không nổi, buông bút, khẽ ho:

“Ngươi nhìn gì?”

 

“Nhìn một nam nhân.”

 

“...”

 

Dưới ánh nhìn thẳng thắn của ta, vành tai hắn ửng đỏ từng chút một. Hắn vội che mắt ta, giận dữ:

“Không được nhìn!”

 

“Là bệ hạ nói, nô tỳ chưa từng xem ngài như một nam nhân.”

 

“... Nhưng không phải nhìn kiểu này!”

 

“Vậy phải nhìn thế nào? Là thế này sao?”

 

Ta nắm lấy tay hắn đang che mắt mình, đưa xuống, để môi chạm nhẹ vào lòng bàn tay hắn.

 

Lưu Tuyên giật b.ắ.n như bị bỏng, vội rụt tay, miệng lắp bắp:

“Trẫm… trẫm lưu ngươi ở đây không phải… không phải vì điều này…”

 

Ta nhẹ nhàng tháo dải lụa thắt ngang hông, khẽ mỉm cười:

“Nhưng nô tỳ lại là vì điều này.”

 

Ngoài trời tuyết rơi suốt đêm, đèn cung lung lay trong gió.

Hương mai lạnh phảng phất khắp gian phòng, ảo mờ ánh nến.

 

Khi ta kiệt sức ngủ thiếp đi, mái tóc bị ai đó nhẹ nhàng vén qua.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ngón tay dừng nơi thái dương, giọng hắn khàn khàn, như nghẹn ở cổ họng:

 

“A Phù, nàng cứ hận trẫm cũng được.”

 

09

 

Ta bị Lưu Tuyên giam lỏng trong Trường Minh Điện suốt nửa tháng.

 

Ngày qua ngày, sống như một người không mắt không tai, lặng lẽ mà chờ đợi. Khi cuối cùng được hắn thả ra, ánh nắng ngoài đại điện đã nhàn nhạt, vệt m.á.u nơi bậc thang đã được cọ rửa sạch sẽ.

 

Chỉ những khe hở khuất sâu nhất vẫn còn vương chút huyết tích cứng đầu, âm thầm tố cáo trận cung biến đẫm m.á.u vừa xảy ra mấy ngày trước.

 

Trấn Quốc công đích thân dẫn tám trăm thân binh, tại Thần Vũ môn, diệt trừ toàn bộ tay chân của Thái hậu, khôi phục chính thống họ Lưu cho xã tắc.

Thiếu đế ra tay như sấm sét, nhanh chóng chấn chỉnh triều cục.

 

Nhưng sau đó, trong cung xuất hiện thêm một người—Trân phi.

Không con mà được phong phi, lại xuất thân từ họ Thôi.

 

Trong triều dậy sóng, tấu chương dâng lên như tuyết bay, buộc tội từng hàng từng chữ sắc bén, bay thẳng đến án thư của hoàng đế.

 

Những lời đao kiếm ấy, Lưu Tuyên chưa từng để ta phải nghe thấy. Hắn bảo vệ ta, chu toàn như ngày trước.

 

Ta chỉ biết, khi ta vào Phượng Nghi cung thỉnh an, Hoàng hậu cầm chén trà ta dâng, trong mắt hận ý đậm đặc đến mức gần như tràn ra.