Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, ta nhảy lên, bông tuyết còn vương trên cành mai ào ào rơi xuống, phủ trắng cả người ta. Ta bẻ lấy nhánh mai nở đều đặn nhất, rồi ôm nó quay đầu chạy về, suýt va phải Lưu Tuyên đuổi theo.
“Bệ hạ, ngài xem.” Ta thở gấp, đưa cành mai tới trước mặt hắn, tay vẫn run rẩy, “Cành này chưa từng đến Giang Nam, chẳng biết gì về bá tánh. Nó mọc nơi góc tường cung cấm, bị tiểu vương gia bỏ lại. Ngoài vẻ đẹp ra, nó không có bất kỳ công dụng nào cả.”
Lưu Tuyên nhìn ta, thật lâu, lâu đến mức tựa hồ đã qua cả nghìn vạn năm. Trong đôi mắt vốn luôn trầm mặc, tựa như lóe lên những tia sao.
Chỉ thoáng chốc, ta ngỡ hắn đã sắp bật khóc. Nhưng cuối cùng, hắn lại nở nụ cười.
Hắn nhận lấy cành mai, đưa lên mũi, khẽ nói:
“Thơm quá.”
Và ta, cũng bật cười theo.
Đêm đó, sau khi hầu hạ Lưu Tuyên an giấc, ta như lệ thường đến điện Khuynh Hoa của Thái hậu.
Thái hậu vẫn luôn thức muộn hơn Thiếu đế một khắc, khắc ấy dành để nghe ta bẩm báo mọi động tĩnh của hắn.
Trong điện, cung nữ đang giúp Thái hậu tháo trâm phượng và vòng ngọc. Bốn bề tĩnh lặng đến nỗi dường như một cây kim rơi cũng nghe rõ mồn một.
Chưa được phép, ta không dám tự tiện đứng dậy. Nền gạch xanh trong cung, dù ngày tết cũng lạnh buốt như băng, hơi lạnh len lỏi từ đầu gối lên tận xương sống.
Bất an lan dần khắp cơ thể, bản năng nhắc nhở ta—hiểm nguy đang cận kề. Ta vội cúi thấp người sát xuống đất, im hơi lặng tiếng.
Không biết đã quỳ bao lâu, ánh mắt liếc thấy đôi giày gấm tối màu thêu hoa dần hiện trong tầm nhìn, Thái hậu cuối cùng cũng thay xong thường phục, đứng ngay trước mặt ta.
Tiếng bà từ trên cao rơi xuống, không nghe ra hỉ nộ, nhưng lại rét buốt hơn cả nền gạch ta đang quỳ:
“Thôi Phù, ngươi ở bên hoàng thượng cũng đã tròn hai năm. Ngươi làm việc tốt, hoàng thượng rất ỷ lại ngươi. Nhưng ngươi phải hiểu rõ, ai gia giữ ngươi lại bên hắn để làm gì—ngàn vạn lần đừng sinh ra tâm tư không nên có. Phải nhớ, nhành mai trong cung này, nếu bẻ sai, gai sẽ đ.â.m tay.”
Phải rồi… trong cung này, nơi nào không có tai mắt của Thái hậu? Toàn thân ta run rẩy, trán dán chặt nền gạch lạnh như băng.
“Nô tỳ nhất thời lỡ bước, xin Thái hậu thứ tội!”
Thái hậu cười khẽ:
“Hoàng thượng thích ngươi, đó đâu phải lỗi của ngươi. Hôm nay là tết, ngươi cũng là trung tỳ, vậy thì cứ ở lại hầu hạ hoàng thượng một đêm đi.”
Giọng bà càng lúc càng mềm, bàn tay trần không đeo giáp nhẹ lướt qua mái tóc ta, mềm mại không xương, tựa như vảy rắn lạnh lẽo, khiến ta rùng mình như bị loài rắn độc khẽ thè lưỡi l.i.ế.m qua da thịt.
“Đừng ở lại quá lâu, kẻo hoàng thượng tỉnh dậy không thấy ngươi, lại sinh lo.”
Trời tảng sáng, ta lảo đảo trở về Trường Minh Điện. Như bảy trăm đêm trước, ta đúng giờ đứng chờ ngoài cửa phòng Lưu Tuyên.
Dẫu cố giấu, sự khập khiễng nơi chân vẫn bị hắn nhận ra.
Lần đầu tiên, ta mới biết hắn có sức mạnh đến thế—chỉ một cái kéo, gần như muốn xé toạc tay áo ta.
“A Phù tỷ tỷ, chân tỷ làm sao vậy?”
Đôi mắt đen láy ấy khóa chặt lấy ta, mang theo thứ sắc bén không tương xứng với con số mười tuổi, như muốn xuyên thấu cả linh hồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta theo bản năng tránh ánh mắt ấy, nhẹ giọng đáp:
“Tâu hoàng thượng, nô tỳ thấy tuyết tan, nghĩ đến việc lấy chút tuyết đọng trên cành để đun trà, chẳng ngờ… nô tỳ vụng về, ngã một cú, không những người đau, mà nước tuyết cũng đổ sạch. Xin hoàng thượng trách phạt.”
Lưu Tuyên không nói, chỉ lặng lẽ nhìn ta. Không rõ là tin hay không tin.
Đến khi chim sớm ngoài điện đã thay nhau hót ba lượt, bàn tay siết lấy tay áo ta mới dần buông lỏng.
“Tuyết tan?” Hắn lặp lại hai chữ ấy, giọng điệu phẳng lặng như hồ băng.
“Ngã rồi, nước đổ hết, mà trên y phục chẳng vương chút bùn đất nào.”
“Nô tỳ… đã thay đồ…”
Lời nói dối đứt đoạn. Thực ra ta chưa hề thay. Cả đêm quỳ gối, trên người vẫn là bộ y phục từ hôm qua.
Hắn không vạch trần, cũng không hỏi thêm. Chỉ quay người, bóng lưng thẳng tắp, đi về phía ngoài điện. Trường bào vàng rực quét qua nền đất, cuốn lên một chút bụi mỏng.
“Trần Chính Đức.” Hắn chợt cất tiếng, giọng không lớn nhưng lạnh lẽo như băng rơi vỡ trên đá xanh:
“Truyền chỉ của trẫm, gọi một vị thái y đến, khám cho—Thôi Phù, xem chân nàng thế nào.”
Hắn nói ‘Thôi Phù’.
Ngực ta bỗng chốc như bị gió lạnh chín tầng trời siết chặt, một dự cảm ập đến—có lẽ, tiếng gọi “A Phù tỷ tỷ” sẽ không còn vang lên nữa.
Trần công công vội vàng nâng rèm, gió tuyết ào ạt thổi vào, cuốn theo cánh mai rơi đầy đất.
Giữa quân thần có khoảng cách, giữa chủ tớ có ranh giới.
Đế vương, chung quy, cũng chỉ là một kẻ cô độc.
05
Ngỗng trời bay qua, xuân tàn rồi xuân lại đến.
Chớp mắt, sáu năm trôi qua.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trường Minh Điện vẫn là Trường Minh Điện năm xưa, chỉ có chủ nhân nơi này đã lặng lẽ lột bỏ dáng vẻ non nớt của thiếu niên. Lưu Tuyên đã cao lớn hơn nhiều, cằm vẽ ra đường cong sắc gọn, quanh thân bao phủ một tầng sương mỏng của sự xa cách, khí độ đế vương đã bắt đầu hiện rõ.
Bùi Vô Độ tới, thấy ta đứng im lặng ngoài điện, bước chân khẽ dừng lại.
“Lễ bộ Thượng thư Trương đại nhân đang bệ kiến trong điện, Bùi tiên sinh xin chờ một lát.”
Bùi Vô Độ khẽ gật đầu, môi cong lên nụ cười nhạt. Dưới nắng, hắn tựa như bình ngọc được nước trong lướt qua, thanh khiết mà tao nhã.
“A Phù Cô nương, cảm mạo đã đỡ chút nào chưa?”
“Đa tạ tiên sinh quan tâm, đã khá hơn nhiều. Nếu không, nô tỳ cũng không dám vào hầu hạ bệ hạ.”