Ta lặng lẽ đứng phía sau hắn, đợi hắn có bất kỳ sai bảo gì.
Chính lúc ấy, Bùi Vô Độ xuyên qua đám đông mà đến.
Hắn nói, năm nay tuyết rơi sớm, sang xuân ắt sẽ là một năm được mùa. Lại cười bảo: “Giang Nam chẳng có gì, đành gửi tặng một cành xuân, mạo muội thay mặt dân Giang Nam dâng lên bệ hạ một cành mai đỏ.
Cành mai nghiêng nghiêng vươn đến, dừng lại cách Lưu Tuyên nửa bước. Trong không khí thoảng hương hoa nhẹ tựa có tựa không. Đến tận lúc này, những cành mai vốn chỉ có thể nhìn từ xa, rốt cuộc được thấy rõ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cánh hoa đỏ thẫm như chu sa ôm lấy nhụy vàng mịn, vài bông tuyết mỏng manh còn đọng trên nhánh, phía dưới có hai nụ hoa phớt hồng chưa kịp nở.
Lưu Tuyên nhìn cành hoa hồi lâu, rồi mới vươn tay nhận lấy.
Ngỡ rằng người khác đều có, chỉ mình hắn không có, giờ khổ công mới được một nhánh, hẳn hắn sẽ rất vui. Nhưng quan sát kỹ, thần sắc hắn không mấy hân hoan, chỉ nhàn nhạt nói:
“Trẫm nhận ra ngươi. Ngươi là trạng nguyên khoa ân xá lần này, trẫm từng xem qua quyển thi của ngươi.”
Bùi Vô Độ lập tức cúi người:
“Bệ hạ trăm việc bề bộn mà vẫn lưu tâm tới hạ thần, hạ thần thật lấy làm hổ thẹn.”
“Bùi khanh không cần khiêm nhường. Trẫm chỉ hiếu kỳ, từ khi khai quốc đến nay chưa từng có trạng nguyên trẻ tuổi như khanh. Bùi khanh ngày thường đọc sách thế nào?”
Bùi Vô Độ ánh mắt thoáng động, như nhớ lại chuyện xưa:
“Nói ra thật hổ thẹn. Hạ thần thuở nhỏ hiếu động, đọc nửa trang sách đã chạy ra đồng xem kiến tha mồi, bắt ve sầu đuổi dế. May nhờ gia phụ không hề trách phạt, chỉ nói: ‘Đạo lý trong sách, phải hiểu điều còn sống động, mới hiểu điều đã chết.’”
“‘Còn sống động’?” Lưu Tuyên khẽ nhíu mày.
Bùi Vô Độ mỉm cười:
“Hạ thần đọc Thi Kinh, trước tiên xem mạ trên ruộng lớn thế nào; đọc Sử Ký, trước tiên hỏi lão nhân trong làng, thuế khóa nặng nề, sinh dân sẽ sống ra sao. Sách là chữ chết, nhưng người đọc sách, và sự việc trong sách, đều là sinh động. Bệ hạ xin xem, sách viết ‘hàn tận xuân sinh, vạn vật đợi phát’, cành mai này đỏ rực mà nở giữa giá rét, ấy chính là ‘sống’.”
Lưu Tuyên lặng thinh một hồi, bỗng quay đầu nói:
“Trần Chính Đức, trẫm muốn sau này theo Bùi tiên sinh đọc sách. Ngươi đi hỏi mẫu hậu xem có cho phép không.”
Lời này vừa ra, đừng nói Trần công công được gọi tên, ngay cả Bùi Vô Độ cũng sững sờ.
Hai chữ “đế sư” nặng tựa thiên quân. Thiếu đế gánh giang sơn, đế sư gánh thiếu đế, một sơ suất nhỏ cũng đủ thành họa diệt thân. Bùi Vô Độ gần như lập tức quỳ xuống:
“Hạ thần tài sơ học thiển, e rằng…”
“Không ngại. Trẫm cho rằng Bùi tiên sinh làm được.”
Đây là lần đầu tiên Lưu Tuyên thẳng thắn nói với Thái hậu rằng hắn “muốn” điều gì.
Ta không kìm được, thầm hít sâu một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không ai biết, ta đã từng nghe danh Bùi Vô Độ. Trước khi tiến cung, mẫu thân từng nhắc tới hắn—tất nhiên, chỉ là tán thán hắn tuấn tú tài cao. Chúng ta, một nhánh lụn bại của đại tộc, đâu đủ tư cách để bàn tới đích tử Bùi gia.
Không ngờ lần đầu gặp mặt, lại hung hiểm thế này.
Trần công công đi rồi về rất nhanh. Chưa hết một nén hương, hắn đã trở lại, phía sau còn theo một cung nữ thân cận của Thái hậu, cúi đầu nhỏ nhẹ truyền chỉ:
“Thái hậu nương nương nói, bệ hạ có tâm cầu học là phúc của xã tắc, chuẩn. Chuẩn cho Bùi Vô Độ từ nay, mỗi tháng các ngày ba, sáu, chín nhập Trường Minh Điện giảng bài. Nội dung giảng dạy, phải trình Thái hậu duyệt trước.”
Khóe môi Lưu Tuyên vừa khẽ nhếch lên, cung nữ lại tiếp:
“Còn có lời: bệ hạ đã thỉnh Bùi đại nhân dạy học, cần biết Bùi đại nhân không phải bạn chơi. Công khóa của Nghiêm Thái phó phải làm, của Bùi đại nhân cũng phải trình Thái hậu xem. Chớ vì ham lạ mà lỡ việc chính. Ngoài ra, Thái hậu có chỉ, Bùi Vô Độ nửa canh giờ sau đến Cảnh Hoa Điện bái kiến.”
Ý cười trong mắt Lưu Tuyên còn chưa kịp tụ, đã tan sạch. Hắn cụp mắt, khom người tiếp chỉ:
“Thần tuân mệnh.”
Tin tân đế sư nhanh chóng theo gió đông lan khắp các viện.
Ta theo Lưu Tuyên dạo quanh ngự uyển trở về Trường Minh Điện, vô tình nghe mấy tiểu thái giám bàn tán nơi hành lang:
“Bùi đại nhân thật lợi hại, dâng một cành mai mà thành đế sư.”
“Ngươi biết gì? Người ta là trạng nguyên đấy! Một đại tài như Bùi đại nhân, chỉ nhìn một nhành hoa cũng luận ra đạo lý, đâu phải ai cũng như ngươi, chữ to còn chưa nhận được mấy.”
Lưu Tuyên không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe. Bàn tay giấu trong tay áo khẽ siết lại.
Ta âm thầm “hự” một tiếng, đang định bước ra quát nạt lũ thái giám lắm chuyện, lại nghe Lưu Tuyên bật cười khẽ, giọng điệu lạ lẫm:
“Một cành hoa, sao không thể chỉ là một cành hoa?”
“Phải gánh giang sơn xã tắc, trăm họ sinh linh, nó gánh nổi sao?”
Hắn xoay xoay cành mai trong tay, ánh mắt chậm rãi chuyển sang ta:
“Hôm nay trong cung yến, chỉ có Bùi Vô Độ đoán ra trẫm muốn cành mai, liền đưa tới. Ban đầu trẫm rất cảm kích hắn. Nhưng nghe hắn nói nào là Giang Nam, nào là dân chúng, trẫm bỗng thấy… cũng chẳng còn muốn cành mai ấy nữa.”
“Dù vậy, hắn chung quy vẫn hơn Nghiêm Thái phó. Ít nhất hắn là người còn sống.”
“A Phù tỷ tỷ, trẫm chỉ muốn nói thêm vài câu với người sống.”
Ta đứng yên giây lát, rồi bất chấp quy củ, túm lấy váy chạy vụt ra ngoài.
Sau lưng vọng đến tiếng Lưu Tuyên sửng sốt:
“A Phù tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy?”
Nhưng ta đã không còn bận tâm nữa.
Ta xách váy, vượt qua những hành lang chồng chéo, chạy một mạch đến nơi tiểu vương gia vừa hái mai. Yến tiệc đã tan, tiểu tư đang dọn dẹp.