Lưu Tuyên buông tay, tất cả cảm xúc trong mắt hắn tan biến, chỉ còn lại sự lạnh lùng và xa cách của một thiếu niên đế vương. Hắn nhắm mắt, xoa trán, giọng nhàn nhạt:
“Thôi, ngươi có khó xử của ngươi. Trẫm không ép ngươi nữa. Lui đi.”
Ta cắn chặt răng, bước ra ngoài.
Khi tới cửa, hắn đột nhiên gọi ta:
“Thôi Phù.”
“Trẫm đại hôn, ngươi không được phép vui mừng.”
“Dù khắp thiên hạ đồng ca vui mừng, ngươi cũng không được phép.”
“Đây là thánh chỉ. Nếu ngươi dám vui, trẫm diệt cửu tộc ngươi, nghiền xương thành tro.”
“Sau này, trẫm không cần ngươi hầu hạ nữa.”
Giọng nói lạnh lẽo, vừa cất lên đã tan vào gió.
Ta quay lưng về phía hắn, nước mắt lặng lẽ trào ra, rơi không một tiếng động.
06
Qua tháng bảy, hơi nóng mỗi ngày một thêm nặng, nắng hè như lửa đổ xuống, chiếu rọi trên đám rêu xanh khiến chúng sáng lên lấp lánh tựa gương soi.
Ta vén rèm, vừa lúc thấy một con sơn ca xám tro vụt bay lên. Mùa hè cỏ tốt, sâu bọ nhiều, sơn ca ăn no bụng căng tròn, đập cánh vài lượt thì lệch người, lại vội vàng quẫy mạnh mấy cái mới líu ríu đáp lên ngọn cây.
Thúy Nhi bưng khay bước vào, trên khay chất cao những lớp xiêm y, che gần kín cả mũi nàng, chỉ để lộ đôi mắt hạnh sáng trong linh động.
Nàng khẽ đặt khay xuống bàn, thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa cổ tay:
“Thôi Sở Y* đây là xiêm y Hoàng hậu nương nương mới sai cắt may.”
(*Sở y: chức quan nữ trong cung, quản lý việc may đo, bảo quản và cung ứng y phục cho Hoàng gia – Thượng phục cục).
Ta khẽ “ừ” một tiếng, vươn tay mở rộng một bộ cung trang, cẩn thận xem xét hoa văn trên vải.
Gấm vóc trơn mượt mát rượi như mặt nước, thêu mẫu đơn bằng chỉ vàng. Khi giũ ra, vải phản chiếu ánh sáng lấp lánh, tựa như vảy đỏ vừa nhảy lên khỏi mặt hồ.
Thúy Nhi đứng bên nhìn đến ngẩn người.
Thiên hạ này, chẳng có nữ nhân nào không thích xiêm y đẹp.
Mà xiêm y đẹp thế này, chỉ nên dành cho nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Một lúc lâu, nàng chép miệng:
“Thật khiến người ta ghen tị với Hoàng hậu nương nương.”
Ngón tay ta vuốt nhẹ cổ tay áo, bỗng chạm phải một chỗ gồ ghề. Lật lên xem, là một sợi chỉ thừa.
Ta cẩn thận gấp bộ cung trang lại, giọng nhàn nhạt không mang theo chút cảm xúc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đem về cho thợ thêu chỉnh lại.”
Từ đêm đó, Lưu Tuyên đã đưa ta đến Thượng phục cục.
Công Thượng phục là người già dặn trong cung, thoáng cái đã bịa ra một đoạn tiểu sử cho ta: từng hầu hạ Tiêu Thái phi quá cố, còn thủ lăng hai năm.
Bà ta biết rõ thân phận thật của ta, nhưng chưa từng gây khó dễ, thậm chí còn khách khí. Thế nên dưới tay bà, mọi người cũng dành cho ta vài phần kính trọng.
Nghe lâu dần, ngay cả ta cũng suýt tin mình quả thực từng là người bên cạnh Tiêu Thái phi.
Có lẽ Thái hậu cảm thấy ta không còn giá trị khi không ở cạnh Hoàng đế, hoặc có lẽ thấy Hoàng đế đã có thê tử, để một cung nữ từng hầu hạ sát bên hắn ở lại cũng chẳng thích hợp. Tóm lại, bà từ đó về sau không triệu kiến ta nữa.
Thậm chí còn an bài cho phụ thân ta một chức quan nho nhỏ ở Thái Thường Tự—dù chỉ là tiểu lại, nhưng dù sao cũng là quan.
Không khó tưởng tượng, ngày nhận điều lệnh, phụ thân ta hẳn đã vui mừng đến thế nào.
Ông đem con gái bán vào cung tám năm, rốt cuộc cũng cầu được như ý.
Ngày nhận tin, ta liền sai người gửi mấy món trang sức Thái hậu ban thưởng năm xưa về nhà—đều là trâm ngọc, hoa châu, thứ phụ thân chẳng dùng được, nhưng có thể làm mẫu thân vui lòng.
Từ đó, ta chưa từng gặp lại Lưu Tuyên. Đừng nói hắn, ngay cả Trần công công—nội thị thân cận của Hoàng đế—cũng chẳng phải là người mà một nữ quan lục phẩm như ta có thể dễ dàng thấy mặt.
Người ta nói: “Phu thê thân sơ” (vợ chồng thân mà lại xa), nhưng ta cảm thấy câu này dùng để nói về mẹ con Lưu Tuyên cũng chẳng sai.
Khi còn nhỏ, Thái hậu siết chặt quyền lực, liều mạng bảo vệ giang sơn lay lắt cùng đứa bé giấy trắng tên Lưu Tuyên. Bà nghiêm khắc, trừng phạt hắn, chỉ sợ hắn bị lũ sói rình mò xâu xé đến trơ xương.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nhưng khi hắn đã trưởng thành, đã đủ sức gánh cả thiên hạ, Thái hậu lại không muốn buông tay. Vì hắn thân chính, ắt phải gạt bỏ ngoại thích—chính những kẻ nắm giữ nhược điểm của hắn.
Triều đình phân thành hai phái: Thái hậu đảng và bảo hoàng đảng.
Thường có quan viên, sáng còn nhận chỉ điều ra biên cương, chiều lại được ban dụ ở lại kinh thăng chức.
Triều lệnh thay đổi trong nháy mắt, khắp nơi tràn ngập mùi vị của một cơn bão sắp ập đến.
Việc triều chính không phải thứ mà kẻ hèn như ta dám nghị luận. Thế nên dù đại hôn đã qua hai tháng, trong cung vẫn râm ran bàn tán.
Người người ca ngợi: từ cổng cung đến Trường Minh Điện, sắc đỏ trải dài vô tận, xiêm y Hoàng hậu rực rỡ, đẹp đến mức ngay cả bươm bướm cũng phải dừng cánh chiêm ngưỡng khi nàng hành lễ.
Người ta nói Hoàng đế nắm tay nàng, dìu qua sáu mươi tư bậc thang bạch ngọc, đứng nơi cao nhất thiên hạ, tiếp nhận bá quan triều bái.
Người ta nói Hoàng đế hết mực sủng ái Hoàng hậu, đặc chế tường tiêu hương theo kiểu Hán cung, ban cho nàng độc sủng. Ngọc dạ minh châu to bằng bát lớn được tìm về từ ngàn dặm, đặt nơi đầu giường chỉ để nàng đọc sách không hại mắt.
Họ còn nói ngày đại hôn, Hoàng đế đích thân trồng một gốc mai bên Trường Minh Điện, sang năm Hoàng hậu ắt có thể thưởng thức mơ xanh do chính tay ngài hái.
Ban đầu ta nghe những lời ấy, cảm thấy rất tốt.
Nếu cưới Thôi Oanh vốn không phải hắn mong muốn, mà hắn có thể diễn trọn vẹn đến vậy, chứng tỏ hắn tất sẽ nên nghiệp lớn.
Hoặc giả, hắn thật lòng sinh tình với Thôi Oanh, như thế cũng tốt. Ít ra hắn đã tìm được người có thể sánh bước cùng hắn cả đời.