Nhưng đến khi nghe lời cuối, ta không khỏi chau mày.
Tình cảm không nên có nơi ngai vàng, sẽ là tai họa—của hắn, của ta.
***
Vào thu, một trận mưa rào đổ xuống, trời lập tức lạnh hẳn. Hạt mưa to như hạt đậu dội lên nền đá xanh, b.ắ.n tung những đóa nước nhỏ xíu, trong không khí phảng phất mùi ẩm mốc tanh nồng.
Cơn mưa đến vội vàng. Ta vội trấn an Thúy Nhi đang hoảng loạn, đưa nàng vào một cái đình nhỏ bỏ hoang để trú mưa.
Một khắc trước, ta dẫn Thúy Nhi ra ngoài làm việc, vô tình bắt gặp một chiếc xe đẩy, trên đó chở t.h.i t.h.ể một cung nhân không biết đã phạm lỗi gì mà bị đánh chết. Dù được phủ qua loa bằng tấm chiếu rơm, nhưng gió lướt qua, vẫn lộ ra cổ chân xanh tái cứng đờ của xác người bên dưới, cùng với vệt m.á.u đặc quánh còn dính trên trục xe.
Thúy Nhi khi ấy sợ đến mức không đứng nổi, người run như chim cút.
Đình này vốn hẻo lánh ít người lui tới, sơn son trên cột đã bong tróc, mưa rơi lộp bộp thấm ướt nửa băng ghế dài.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta định kéo Thúy Nhi vào sâu hơn tránh mưa, chợt nghe từ không xa một giọng the thé:
“Bệ hạ, phía trước có đình, chúng ta tránh mưa chút đi.”
Tim ta trầm xuống, theo bản năng co người lại.
Gần như cùng lúc, một vạt áo vàng rực rỡ bỗng rọi sáng cả gian đình nhỏ tồi tàn.
Bước chân Lưu Tuyên khựng lại khi trông thấy ta, ánh mắt thoáng hiện vẻ sững sờ.
Phía sau hắn, Trần công công trợn tròn mắt, đứng c.h.ế.t trân trong mưa, chiếc phất trần trong tay đã ướt nặng như dây thừng.
Ta lấy lại bình tĩnh, kéo Thúy Nhi quỳ xuống hành lễ.
Thời gian như đông cứng. Một lúc lâu sau, mới nghe thấy giọng hắn—vừa quen thuộc vừa xa lạ:
“Đứng lên đi.”
Nhưng đứng lên mới càng lúng túng hơn.
Gian đình nhỏ hẹp, đứng dậy rồi, biết né vào đâu?
Thúy Nhi đã tái mét, trốn không được, nhìn cũng chẳng dám nhìn, đành rúc vào lưng ta như con mèo ướt sũng.
Trần công công căng cứng, mồ hôi đầm đìa, bộ dạng như đứng trước cường địch.
Giữa bầu không khí này, ta chợt sinh ra một ý nghĩ nực cười.
Thì ra, ai cũng lúng túng, đến lượt ta lại thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Một giọng nói đột ngột vang lên bên cạnh, mơ hồ chẳng phân rõ hỉ nộ:
“Trên đầu sao trống trải thế? Thượng phục cục không phát nguyệt ngân à?”
…
Ta giữ nguyên nét mặt:
“Là nô tỳ vụng về, không biết ăn diện, làm bẩn mắt bệ hạ. Nô tỳ xin đứng lui ra.”
“Không được đi. Ở yên đó. Nhúc nhích một bước, tru di cửu tộc.”
Áp lực từ người ngồi trên đỉnh quyền lực như từng đợt sóng tràn đến. Ta nín thở, rồi cắn răng quỳ xuống:
“Tuân chỉ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khóe mắt liếc thấy hắn, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo, đôi mi đen dày ướt nước mưa—lại đang nở nụ cười.
Ta bỗng nghĩ: ta họ Thôi, Hoàng hậu họ Thôi, Thái hậu cũng họ Thôi, trên người hắn chảy cả dòng m.á.u họ Thôi. Nếu hắn tru di cửu tộc ta, chẳng phải cũng phải diệt cả mẫu hậu, diệt cả Hoàng hậu, thậm chí diệt chính mình?
Ý nghĩ đó khiến ta rùng mình, vội xua đi.
Chỉ biết đứng im lặng, cùng hắn lắng nghe tiếng mưa rơi.
Mưa đến ào ào rồi cũng tạnh nhanh. Mặt trời vàng rực ló khỏi mây.
Trần công công lau mồ hôi trên trán, vừa định nói gì đó thì tiếng bước chân gấp gáp vang lên. Một cung nữ chạy tới, tay cầm hai chiếc ô.
“Tham kiến bệ hạ. Hoàng hậu nương nương nghe nói bệ hạ ở gần đây, sợ bệ hạ dính mưa, đặc biệt sai nô tỳ mang ô tới, trong Phượng Nghi Cung còn chuẩn bị sẵn canh gừng xua lạnh.”
Cung nữ thở dốc, mũi giày thêu đầy bùn, hiển nhiên đã tìm khắp nơi trong mưa.
Lưu Tuyên—người vừa cười khi nãy—giờ đã lạnh lẽo trở lại.
Hắn quét mắt về phía Trần công công, giọng hờ hững:
“Hoàng hậu thật tinh tường hành tung của trẫm.”
Trần công công lập tức tái mặt, gần như muốn quỳ xuống, nhưng Lưu Tuyên đã xoay người bước nhanh về phía Phượng Nghi Cung.
Sáng hôm sau, ta tỉnh giấc, bên gối lặng lẽ đặt một cây trâm hoa phù dung.
Ngọc trắng thượng hạng, nhưng đường nét lại thô mộc, không giống chế tác của ngự trữ công phòng. Chỉ có viền trâm trơn nhẵn, dường như đã bị ai đó mân mê hàng nghìn lần.
Ta nhìn rất lâu, cuối cùng chỉ khẽ thở dài, tìm một chiếc hộp gỗ, cẩn thận cất trâm dưới gầm giường.
07
Tuyết đông vừa qua, xuân hạ lặng lẽ nối tiếp, chớp mắt hoa quế ở Thượng phục cục lại rụng thêm một mùa.
Ta cầm ô, lặng lẽ đứng đợi trên con đường dẫn ra khỏi cung.
Năm nay, triều cục càng lúc càng hiểm ác. Cấm quân tuần tra trong cung không biết từ khi nào đã tăng gấp bội. Trọng chức sáu bộ đều bị con cháu họ Thôi nắm giữ, ngay cả Bùi Vô Độ cũng vì tội “kết đảng mưu lợi” mà bị Thái hậu biếm tới Ba Lăng.
Mưa rơi lất phất rồi tạnh dần. Từ xa, một bóng người thong thả bước đến, dáng tựa thanh liên, nhạt nhòa mà diễm lệ.
Thấy ta, Bùi Vô Độ chẳng lấy làm kinh ngạc, chỉ khẽ mỉm cười, trong mắt ẩn chút cảm khái.
“Bùi mỗ nay đã thành tội thần, thiên hạ tránh còn không kịp, A Phù cô nương, cô không nên đến tiễn.”
“Trước đây A Phù hầu bên cạnh bệ hạ, ai cũng gọi một tiếng ‘A Phù cô cô’. Về sau điều đến Thượng phục cục, trong số những người từng quen biết, cũng chỉ có đại nhân từng ghé thăm xem A Phù sống thế nào.”
Ta cúi người:
“Đường sá xa xôi, mong đại nhân bảo trọng. Đây là ít thuốc thường dùng, chỉ mong đại nhân không phải dùng đến.”
Bùi Vô Độ cúi mắt nhìn, trong đôi đồng tử thoáng qua một tia dịu dàng hiếm thấy.
“Có vài lời, vốn không nên nói, nhưng giờ đã sắp rời đi, nói ra cũng chẳng sao.”
“A Phù, ta từng gặp nàng, ở hội chùa, khi đó nàng chỉ là một tiểu cô nương, độ cao đến đây thôi.”