Giọng nói nghẹn ngào, tràn đầy bi ai oán hận.
“Nếu có thể làm lại, A Doanh không dám tham lam nữa, nhất định sẽ tác thành cho phu quân và A tỷ. Dù từ đó về sau chỉ có thể đứng xa mà nhìn tỷ phu, cả đời chịu đựng nỗi đau yêu mà không thể có được, A Doanh cũng cam tâm tình nguyện.”
Nếu có thể làm lại?
Tiêu Trình khẽ nhíu mày, dường như không dễ nhận ra, cúi đầu nhìn nữ lang đang quỳ rạp trước gối mình, lòng đau như thắt.
Hắn nghĩ đến Phùng Vận.
Nghĩ đến tiếng gọi “Tiêu tam ca” kia.
Nàng đã nói: “Thiếp bây giờ chỉ cầu một cuộc sống yên ổn, cầu bệ hạ che chở, cho mẫu tử thiếp một con đường sống.”
Hắn nói: “Ngươi tuân thủ bổn phận, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi.”
Không bạc đãi là gì chứ?
Phùng Doanh nghe hắn thì thầm như tự nói với mình, nước mắt càng không ngừng tuôn rơi.
Ngay cả việc viên phòng cũng là hy vọng xa vời, nàng ta còn có thể mong đợi gì nữa?
Phùng Doanh bật khóc: “Phu quân, khi nào chàng mới chịu cho thiếp hầu hạ?”
Nàng ta hỏi thẳng thắn, gương mặt đỏ bừng, “Thiếp chỉ muốn sớm ngày sinh cho phu quân một hài tử, nối dõi tông đường... cả đời này sẽ không còn hy vọng nào khác.”
Tiêu Trình khẽ giật mày.
Hắn nghĩ đến Dư Sơ.
Dư Sơ chính là ý niệm ban đầu của hắn, là đứa con của hắn và A Vận, nhưng không phải kết tinh của tình yêu. Khi đó hắn hận, nàng cũng hận, cả hai đều hận đến tận xương tủy…
Ánh mắt Tiêu Trình lướt nhẹ qua đỉnh đầu Phùng Doanh, nhìn về phía cửa sổ đêm mưa ngoài kia, sâu thẳm vô cùng.
“Chờ nàng ấy trở về.”
Hắn cũng không phải nhất quyết phải giữ mình vì nàng…
Chỉ là trước đây nàng từng chê bai, nói rằng họ Bùi kia là lần đầu tiên của nàng, là nàng dạy hắn ta, là nàng khiến hắn ta hiểu được hoan ái nam nữ. Dù sau này Bùi Quyết có một trăm hay một ngàn nữ nhân, trên người hắn ta vẫn mang dấu ấn của nàng.
Còn hắn thì sao? Hắn lại là kẻ bị người khác dạy dỗ, khắp người đều mang dấu vết của nữ nhân khác, có rửa thế nào cũng không sạch.
Những lời nói độc ác như vậy…
Cũng chỉ vì nghĩ rằng hắn sẽ không làm gì nàng, ỷ vào sủng ái mà kiêu ngạo. Hắn nhốt nàng vào lãnh cung để suy ngẫm, nàng vẫn không hối cải, thậm chí còn muốn lén lút qua lại với Bùi Quyết, viết thư tiết lộ thân thế của Khúc nhi, bảo hắn làm sao không hận…
Hài tử hắn nuôi lớn, gọi hắn một tiếng phụ hoàng. Nàng lại muốn tước đoạt tất cả những điều đó, thậm chí còn mong Bùi Quyết cứu nàng, đưa nàng rời khỏi cung Tề…
Vậy thì hắn sẽ bẻ gãy đôi cánh của nàng, nhốt nàng cả đời.
Chỉ là không ngờ, “cả đời” của nàng lại ngắn đến vậy.
Đời này, hắn sẽ giữ lại, chờ nàng đến giáo huấn hắn, xem nàng sẽ in dấu ấn thế nào lên người hắn đây.
Phùng Doanh chỉ thiếu chút nữa là cắn nát hàm răng.
Ngay cả viên phòng cũng phải đợi Phùng Vận trở về, Tiêu lang đang vì nàng mà giữ thân sao? Hắn muốn trao lần đầu tiên của hắn cho nàng ư? Nàng ta thật muốn cười lớn, nói cho hắn biết, nữ lang mà hắn đợi ngày ngày nằm trong vòng tay của kẻ địch, đã chẳng còn trong sạch nữa, sự chờ đợi của hắn thực nực cười.
Nhưng nàng ta không dám.
Chỉ có thể ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn.
“Nếu A tỷ… không muốn trở về thì sao? Bệ hạ định xử trí nàng ấy thế nào?”
Thái dương của Tiêu Trình đau nhức từng cơn.
Xử trí nàng ấy thế nào? Ha!
Hắn trầm giọng: “Chuyện giữa ta và nàng ấy, ta sẽ tính toán với nàng ấy.”
Đôi mắt hắn tĩnh lặng, như một giếng cạn giữa đêm đen, không thể thấy được sự ngoan độc.
Nhưng Phùng Doanh hiểu rõ, gương mặt nho nhã cao quý này chỉ là lừa dối, Tiêu tam công tử khi tàn nhẫn lên, tuyệt đối không thua kém bất cứ ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nàng ta gật đầu, gật đầu thật mạnh, nước mắt rơi như mưa.
“Thiếp không dám đâu, thiếp rất ngoan, mọi thứ đều nghe theo phu quân.”
Thao Dang
Tiêu Trình: “Lui xuống đi.”
Ánh mắt của Phùng Doanh ảm đạm.
"Thiếp cáo lui. Bệ hạ bảo trọng long thể."
Tiêu Trình khẽ "ừm" một tiếng, không thể hiện rõ cảm xúc.
Bên ngoài, mưa bụi lất phất rơi. Phùng Doanh đi rất chậm. Tỳ nữ không dám nhiều lời, ôm áo choàng đi theo sau một đoạn, rồi mới tiến lên khoác áo cho chủ tử.
Phùng Doanh trừng mắt nhìn nàng ta đầy giận dữ.
"Ngươi muốn để ta c.h.ế.t cóng sao?"
Tỳ nữ biến sắc, vội đáp: "Nô tỳ không dám."
Rõ ràng là chủ tử đã nói không cần khoác áo ngay. Rõ ràng là nàng ta muốn để bệ hạ nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt đáng thương của mình. Nhưng cuối cùng, người bị mắng vẫn là nàng...
---
Yến Bất Tức tiến vào thành trong tiếng ca của quân Tề.
Không giống như những ngày trước, khi quân Tề còn la hét, chửi bới hỗn loạn, hôm nay họ xếp hàng ngay ngắn, sĩ khí dâng cao, ngân nga một bài ca trầm hùng. Giọng hát mạnh mẽ, có tiết tấu rõ ràng, vọng vào thành như một khúc quân hành.
"Sống là đồng bào, c.h.ế.t cùng phụ mẫu."
"Thắng có gì vui, bại nào đáng hận."
"..."
Những lời ca mang theo sức thuyết phục mạnh mẽ, khiến binh sĩ và bách tính trong thành nghe thấy đều không khỏi chạnh lòng.
Đặc biệt là khúc nhạc do Tiêu Trình viết, mang đậm nỗi oán hận chốn thâm cung, hòa cùng tiếng gió gào thét truyền vào tai người nghe, khiến lòng họ dâng lên nỗi xót xa không rõ nguyên do.
Tình cảm sâu nặng của Tề Đế dành cho Phùng Thập Nhị nương, dường như đều hóa thành giai điệu này.
Hiển nhiên, Tiêu Trình cũng đang chơi một ván cờ tâm lý.
Người bị vây khốn trong thành vốn đã có tâm lý yếu thế. Những khúc nhạc bi ai, hoài niệm quê hương, mang đầy tang thương này, rất dễ làm d.a.o động lòng người.
---
Trên tường thành.
Bùi Quyết và Ôn Hành Tố đứng sóng vai.
"Ôn tướng quân biết làm thơ không?"
Ôn Hành Tố nghe tiếng hát đồng thanh từ xa vọng lại, khẽ nhíu mày, không hiểu Bùi Quyết hỏi vậy là có ý gì. Hắn không trả lời thẳng, mà hỏi ngược lại: "Đại tướng quân thì sao?"
Bùi Quyết mặt không đổi sắc: "Không biết."
Ôn Hành Tố nói: "Tiêu Tam quả nhiên có tài."
Nhưng Tiêu Tam công tử xưa nay vốn cao ngạo, luôn khinh thường chuyện nhi nữ tình trường. Nếu không tận tai nghe thấy, Ôn Hành Tố cũng không dám tin, bàn tay từng khuấy động phong vân của y, lại có thể viết ra thứ này...
"Thật đáng tiếc." Hắn thở dài.
"Khi trước không biết tình thâm, không biết trân trọng, để đến hôm nay, có trách cũng chỉ có thể trách chính mình."
Hắn nói về Tiêu Trình, nhưng thực chất cũng là đang nhắc nhở Bùi Quyết.
Đừng để đến khi có được nàng rồi, lại không biết trân trọng nàng…
Bùi Quyết nói: "Thật sự là tình thâm, hay chỉ là lấy tình để đánh vào tâm?"
Ôn Hành Tố trầm mặc. Dựa vào những gì hắn hiểu về Tiêu Tam, thì tám phần là "lấy tình đánh vào tâm" hơn là "tình thâm". Nhưng những lời này, không tiện nói nhiều với Bùi Quyết.
Vậy nên hắn đổi chủ đề, nói đến mục đích chính khi đến tìm Bùi Quyết, khuyên hắn ngăn cản Phùng Vận. Những chuyện đắc tội với thế gia, tuyệt đối không thể làm bừa.