Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 270



“Thập Nhị nương hành động theo nghĩa khí, muốn san sẻ nỗi lo cùng tướng quân, nhưng lúc này thực sự không nên quá hồ đồ...”

“Không có gì là không nên.” Bùi Quyết nói: “Ôn tướng quân là bậc chính nhân quân tử, không cần nhúng tay vào chuyện này, cứ để nàng ấy làm.”

Ôn Hành Tố cảm thấy khó mà hiểu nổi.

Đây không phải là dung túng, mà là đang hại Phùng Vận.

“Tướng quân thực sự muốn để nàng ấy mang danh tiếng như vậy sao?”

“Danh tiếng ư? Bản tướng không quan tâm.”

Bùi Quyết đôi mày lạnh lẽo, vừa dứt lời liền thấy xa giá của Yến Bất Tức tiến vào cổng thành, bèn quay sang nói: “Ôn tướng quân có muốn đi cùng ta gặp Yến Bất Tức không?”

Yến Bất Tức từng là tây tịch (gia sư) của Ôn Hành Tố và Tiêu Trình, từng có quan hệ thầy trò.

Ôn Hành Tố ôm quyền, nói: “Ôn mỗ lần này, thực không có mặt mũi gặp lại cố nhân.”

Bùi Quyết nhìn hắn một cái, gật đầu, không ép buộc, sau đó gọi Thạch Ẩn tới, dặn dò vài câu rồi sải bước rời đi.

Ôn Hành Tố đứng lặng một lúc,

Đứng nơi đầu gió, cảm giác hư không vô lực...

Nàng ấy, eo nhỏ nhường ấy.

Tiêu Trình có thể ngang nhiên cướp đoạt, Bùi Quyết có thể quang minh chính đại muốn có nàng, duy chỉ có hắn, chẳng thể làm gì, thậm chí không thể ngăn nàng một lần nữa trở thành chiến lợi phẩm nơi tiền tuyến.

150- Phần thưởng của hắn.

Trời đã trở lạnh.

Trong doanh trướng có đặt chậu than, ánh đỏ hừng hực.

Yến Bất Tức khoác trường bào tay rộng, đầu đội lồng quan, quỳ ngồi sau bàn khách, sắc mặt trầm trọng, không mấy dễ coi, bởi lẽ lão đã ngồi đó rất lâu, nhưng Bùi Quyết vẫn chưa xuất hiện.

Đây là thất lễ.

Một danh sĩ có danh vọng, rất coi trọng điều này.

Bùi Quyết đến khi mọi người đã an tọa, đến muộn, sắc mặt không biểu cảm, mang theo hơi lạnh của mưa tuyết, vừa ngồi vào chủ vị, cả phòng lập tức lặng như tờ.

Hắn không lên tiếng, Yến Bất Tức đã từng lĩnh hội sự cuồng ngạo của vị đại tướng quân này, càng không trông mong hắn sẽ niềm nở tiếp đón hay nói lời khách sáo khách khí.

Vì thế, lão chủ động đứng dậy hành lễ.

“Bùi đại tướng quân, lão phu hôm nay tới đây, vẫn là để thúc đẩy hòa đàm giữa hai quân. Hoàng đế nước Tề không muốn gây hiềm khích với quý quân, càng không muốn chiến sự kéo dài, khiến bách tính hai nước chịu cảnh lưu lạc, sinh linh đồ thán.”

Nói xong, lão ra hiệu cho tùy tùng.

Người kia dâng lên một bản tấu.

Lần này, ngoài những điều kiện trước đó, Tiêu Trình còn đưa ra một danh sách lễ vật rất dài, có thể nói, theo quan điểm của Yến Bất Tức, Bùi Quyết hay thậm chí cả triều đình Đại Tấn đều không có lý do nào để từ chối.

Bởi vậy, lời lão cũng mang chút áp đặt.

“Nếu tướng quân vẫn còn do dự, nên dâng tấu lên triều đình, thỉnh chỉ ý từ Hoàng đế Đại Tấn. Chuyện này lợi quốc lợi dân, hẳn là quý quốc cũng nhìn ra thành ý của Hoàng đế nước Tề.”

Lão đang lấy triều đình Đại Tấn gây áp lực.

“Tướng ở ngoài, quân mệnh có lúc không thể tuân theo.” Bùi Quyết hờ hững liếc lão một cái, rồi đặt tấu chương xuống, trong đôi mắt sâu thẳm chẳng hiện chút địch ý, lạnh lùng đến mức chẳng lộ ra cảm xúc nào.

“Ta kính trọng tiên sinh, cũng mong tiên sinh hiểu cho, lấy mỹ nhân đổi trọng lợi, Bùi mỗ không hạ mình làm vậy.”

Yến Bất Tức nghe hai chữ ‘kính trọng’, sắc mặt liền dễ chịu hơn, vuốt râu cười:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Chuyện này, xét về đại cục là quốc gia xã tắc, xét về tiểu cục chẳng qua chỉ là tình cảm nam nữ. Lão phu có một thỉnh cầu hơi quá đáng, không biết tướng quân có thể đáp ứng hay không?”

Thao Dang

Bùi Quyết nói: “Xin tiên sinh cứ nói.”

Yến Bất Tức chậm rãi đáp: “Lão phu có thể gặp Thập Nhị nương một lần không? Trực tiếp nghe nàng nói về chuyện này. Vạn nhất Thập Nhị nương tự nguyện thì sao? Khi đó, với tướng quân mà nói, chỉ là tác thành mà thôi.”

Bùi Quyết hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào ông ta.

“Bản tướng chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ đến vậy.”

Sắc mặt Yến Bất Tức đỏ bừng, có phần khó xử.

Nhưng hắn lại nói: “Xét việc tiên sinh không ngại vất vả lui tới hòa giải, bản tướng sẽ cho Tề Đế một cơ hội diện kiến Thập Nhị nương.”

Yến Bất Tức suýt chút nữa đánh rơi chén trà.

Để Thập Nhị nương diện kiến Tề Đế sao?

Hắn không tin Bùi Quyết có thể hào phóng như vậy, nhưng khuôn mặt kia chẳng hề mang ý cười, chỉ lạnh nhạt gật đầu, rồi đứng dậy rời đi.

“Tiễn sứ giả rời thành.”

---

Tâm lý con người dễ dàng bị tác động. Tiếng hô hào của quân Tề nhanh chóng phát huy hiệu quả trong thành Tịnh Châu. Không khí như bị bao trùm bởi nỗi bi thương nặng nề.

Mới chỉ là ngày thứ năm thành bị vây hãm.

Phố xá lạnh lẽo, bầu trời âm u tĩnh mịch. Chiến lược công tâm của Tiêu Trình đã gieo vào lòng dân chúng và binh sĩ hạt giống của sự tuyệt vọng, đọng lại thành một áp lực vô hình, bao phủ khắp thành Tịnh Châu, ngột ngạt đến mức không thể thở nổi.

Hôm nay, ở phía tây thành, thậm chí còn xảy ra một vụ tiểu thương bán đồ đồng tấn công binh lính tuần tra của Bắc Ung. Hai c.h.ế.t, một bị thương. Trong số người tử vong, có một hài tử chính là tiểu nhi tử của tiểu thương kia.

Phùng Vận sai người đi điều tra.

Nguyên nhân hết sức đơn giản.

Gia đình tiểu thương có chín người. Trước khi quân Bắc Ung vào thành, họ sống dựa vào việc buôn bán đồng khí. Nhưng chợ búa đóng cửa vì chiến sự, cả nhà bị kẹt trong nhà nhiều ngày, lại không có sẵn lương thực, đến mức không còn gì để ăn.

Hôm nay, tiểu thương nọ đi vay gạo từ họ hàng nhưng tay trắng trở về. Khi về đến cửa nhà, hắn tình cờ gặp hai binh sĩ tuần tra, bị chặn lại tra hỏi. Trong cơn tuyệt vọng, hắn nổi điên, vớ lấy chiếc búa dưới mái hiên bổ mạnh vào đầu một binh sĩ Bắc Ung, khiến hắn c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Tên binh sĩ còn lại lập tức động thủ, đánh trọng thương tiểu thương kia, đồng thời vô ý đ.â.m c.h.ế.t đứa nhi tử mười hai tuổi của hắn, vốn vừa bước ra cửa để giúp cha.

Sau khi chuyện xảy ra, Tần Đại Kim lập tức cử người xử lý, còn phát chút gạo cho gia đình kia để an ủi. Nhưng kết quả này không chỉ khiến dân chúng bất mãn mà ngay cả binh sĩ trong quân doanh cũng không hài lòng.

Bầu không khí u ám bị kéo căng đến cực hạn. Dân chúng và binh sĩ trong vô thức trở thành hai phe đối lập. Cộng thêm tiếng ca ai oán như tiếng khóc than vọng vào từ ngoài thành mỗi ngày, lòng người bị d.a.o động, trong tâm ai nấy như bị đè nặng bởi một tảng đá, không biết khi nào sẽ bùng nổ…

“Tiêu Tam vẫn rất có thủ đoạn.”

Phùng Vận cảm thán.

“Hắn rất biết cách lợi dụng lòng người.”

Người ngồi đối diện nàng là Ôn Hành Tố.

Hôm nay, chính nàng đã gọi hắn đến hỗ trợ. Khi bước vào cửa, hắn đã nghe thấy chuyện này, liền trầm ngâm một lúc rồi khẽ gật đầu.

“Hắn sẽ là một hoàng đế xuất sắc.”

Tiêu Tam chưa chắc là người tốt, nhưng một người tốt lại không thể làm một hoàng đế tốt.

“Yêu Yêu nghĩ thế nào?” Ôn Hành Tố đột nhiên hỏi.

Phùng Vận ngẩn ra, nhìn hắn đầy khó hiểu.

Ôn Hành Tố hơi nhíu mày: “Những lời hô hào kia, muội đều nghe thấy rồi phải không? Hôm qua, Yến Bất Tức lại đến đây, vẫn là yêu cầu nghị hòa, chỉ khác là lần này, lão mang thêm lễ vật, chỉ muốn một mình muội.”