Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 423



Trong phòng đốt hương thơm, là loại "Tiếu Hà" do chính Phùng Vận tự chế.

Lúc đầu cảm thấy hơi nhạt, nhưng quen rồi mới thấy cực kỳ phong nhã.

Bùi Quyết ban đầu tưởng Phùng Vận trong lòng không vui, nên bày trò trêu chọc hắn, nhưng chẳng mấy chốc phát hiện không phải...

Nàng thật sự muốn...

Bàn tay mềm mại kia nhẹ nhàng giải phóng hắn, áo quần cũng lười cởi, dùng lực đầy vũ đoán, như muốn phá hỏng hắn.

Bùi Quyết nắm lấy tay nàng, "Yêu Yêu."

"Không muốn sao?" Phùng Vận hỏi hắn, hơi thở phả vào cổ hắn, như lưỡi quỷ vươn dài, khiến thứ cứng đờ kia ngả nghiêng, ép hắn phải lên tiếng.

Bùi Quyết nghiến răng, "Nàng nói xem?"

Con thú đang khao khát thoát ra, nhảy múa điên c.uồng, còn cần nói gì nữa?

Phùng Vận giả vờ ngây ngô, cố ý hừ lạnh: "Lâu như vậy rồi, th.i.ế.p cũng không biết tướng quân nghĩ gì, làm sao đoán được lòng tướng quân?"

Bùi Quyết siết c.h.ặ.t tay, ép nàng vào người, "Muốn, muốn g.i.ế.t c.h.ế.t nàng."

Toàn thân hắn căng như khúc gỗ, giọng nói như bị nghiền ra từ kẽ răng.

Phùng Vận cảm thấy mình thật độc ác, thích nhìn hắn dần trở nên hung dữ, rồi lại khắc họa từng đường nét của hắn, nghe hắn thở gấp...

"Vậy còn chờ gì?" Phùng Vận khẽ cười.

Bùi Quyết không nói gì, nội tạng như bị côn trùng gặm nhấm, vô thức đẩy vào tay nàng, đột nhiên ôm lấy eo nàng, bế thốc lên, cả hai ngã nhào xuống giường.

Hắn nằm phía dưới, Phùng Vận đập mạnh vào người hắn, đau đến mức rên khẽ, rồi cắn vào cổ hắn.

"Tướng quân..." Hai người quấn lấy nhau, nàng dùng lực cắn mút, như muốn nếm thử thứ gì đó. Bùi Quyết siết c.h.ặ.t eo nàng, trong cơn đau nhẹ ngứa ran, cơ bắp căng cứng như đá.

"Để ta."

Thời gian không còn nhiều.

Hắn không chịu nổi sự chậm chạp của nàng.

Nhưng Phùng Vận không chịu, đè c.h.ặ.t tay hắn.

"Tự ta làm được."

"..."

Nàng ngồi trên người Bùi Quyết, trượt qua trượt lại, không biết vật lộn bao lâu, cổ hắn gần như bị cắn nát, nhưng vẫn không thể tiến vào...

"Không được, sao lại không được... Tướng quân ăn gì mà lớn lên thế này..." Nàng như sốt ruột, lại như tức giận, lưng eo mỏi rã rời, nhưng không muốn hắn giúp, cứ đẩy tay hắn ra, nhất quyết tự mình cố gắng, mê muội đấu tranh, tìm mọi cách để tiến vào.

Nhưng nàng thật sự không thể.

"Vận nương." Bùi Quyết lửa dục bốc cháy, gần như bị nàng dập tắt, thở gấp khẽ nói, nâng eo nàng lên rồi lật ngược vị trí. Hắn quỳ gối, cúi đầu cọ vào vành tai nhỏ nhắn của nàng, "Để ta..."

"Ừm..." Phùng Vận vô thức nhắm mắt, hai tay bám vào vai Bùi Quyết. Từng tấc từng tấc xâm nhập, cảm giác bị chiếm lĩnh khiến toàn thân nàng căng cứng, run nhẹ trong lòng bàn tay hắn, mãi sau mới rên lên, tay túm lấy tóc, cổ hắn.

Bùi Quyết không chịu nổi sự điên c.uồng của nàng, thở gấp hơn, tự chủ hoàn toàn tan vỡ.

So với chút dư độc trong người nàng, hắn bị chứng dương táo lâu ngày hành hạ, thực ra cần giải tỏa hơn nàng. Đã nàng tự đến quấn lấy, lần này hắn sẽ không tha.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Nàng chịu khó chút."

"Không... chịu được." Hơi thở nàng nhẹ nhàng, tiếng rên rỉ càng khiến người ta điên c.uồng.

Hai người như đang đánh nhau, c.uồng nhiệt ép c.h.ặ.t. Phùng Vận dần cảm thấy nguy hiểm, thở không ra hơi đẩy hắn, nhưng chẳng còn sức, thân thể chìm nổi trong tay hắn, cảm giác như sắp bay lên.

Trong phòng không có đèn.

Bóng tối càng làm sâu sắc thêm những cảm nhận tinh tế.

Thao Dang

Chốc lát sau, ánh đèn từ mái hiên lọt vào mờ ảo.

Một cảnh tượng bừa bộn.

Áo ngoài của Bùi Quyết rơi xuống đất, y phục của Phùng Vận cũng chưa kịp cởi, nàng nằm ngửa trên lớp vải, nửa thân thể bị che khuất bởi vạt áo của hắn, mỗi lần lên xuống đều không nhìn thấy chỗ thân mật đang quấn quýt, nhưng không che được những âm thanh ướt át vang lên.

"Đừng nữa..." Phùng Vận có chút hoảng hốt, nàng cảm thấy hôm nay Bùi Quyết hung bạo lạ thường, như cố tình muốn làm hỏng nàng, không chút kiêng dè, mỗi lần càng dữ dội hơn. Nàng mở to mắt kinh hãi: "Dải vải... đưa dải vải cho ta..."

"Không cần." Hắn lạnh lùng đáp: "Ta có chừng mực."

Chừng mực gì?

Trên chuyện này, Bùi Quyết chính là kẻ vô độ nhất.

Phùng Vận không muốn ngày mai không dậy nổi, bỏ lỡ cảnh hảo hứng.

Nàng đẩy hắn.

Sức lực yếu ớt chẳng có tác dụng gì, nàng rít lên, cắn vào vai hắn, cổ hắn, buộc hắn phải dừng lại, tìm dải vải quấn vào một đoạn rồi mới yên tâm.

"Được rồi." Nàng dụi đầu vào hắn như một con mèo.

Dịu dàng ngoan ngoãn, như thể con mãnh thú nhỏ lúc nãy không phải là nàng.

Bùi Quyết chợt nghĩ đến Ngao Tử.

Nàng đang câu giờ để hắn không thể đến Cù Dự, học theo Ngao Tử làm nũng.

Nhưng dù biết nàng đang trì hoãn thì sao? c.ung đã giương, hắn còn chẳng có quyền phát ngôn, thì trách nàng điều gì được? Nói thêm một câu, chắc lại bị mắng là vô nhân tính, đành phải chiều theo nàng mới xong chuyện.

"Tướng quân, lát nữa nếu gặp Thái hậu, nàng ta bảo ngài lưu lại thì sao?"

"..."

"Thái hậu có chỉ, ngài dám không tuân sao?"

"..."

"Hỏng rồi hỏng rồi... Tướng quân có thể nhẹ một chút không, có thể chậm một chút không? Ngài vội vàng thế... vội đi gặp Lý Thái hậu à?"

"Không!" Bùi Quyết cúi xuống, dụi nhẹ vào trán nàng hai cái, như đang dỗ dành, lại như đang tích trữ sức mạnh ngắn ngủi cho trận chinh phạt tiếp theo.

Phùng Vận run rẩy, trong lúc chới với, thầm nghĩ may mà đã quấn dải vải, không thì với cái hung hăng này của hắn, chắc phải c.h.ế.t mất.

"Ngài chính là muốn đi gặp Lý Thái hậu, vội thế... a!"

Một cú mạnh giáng xuống, nàng vô thức rên lên, cắn hắn, tiếng thở dốc mê hoặc quấn quýt đến cực điểm.

Bùi Quyết không né tránh, để mặc nàng điên c.uồng, nâng hông rồi hạ xuống, không chút nương tay...

Phùng Vận toàn thân như ngâm trong nước ấm, nóng bừng, tai nghe đầy những âm thanh hỗn loạn, cảm giác tê dại dồn thành biển, cho đến khi vỡ òa, ngón chân cong lên, phát ra tiếng rên dài...


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com