“Năm đó, Lý Tông Huấn có ý kết thân, tìm phụ thân ta thương lượng.” Bùi Quyết thở gấp, bỗng nhiên lên tiếng.
Đây là lần đầu tiên Phùng Vận nghe hắn chủ động nhắc đến chuyện Lý Tang Nhược.
Nàng bỗng hứng thú, no bụng cũng chẳng nghịch nữa, hơi nheo mắt nhìn hắn.
“Rồi sao nữa?”
Bùi Quyết chau mày, “Phụ thân ta đồng ý.”
“Thế ngài thì sao?”
“Ta đang ở doanh trại.” Bàn tay hắn lướt theo đường cong mềm mại, gạt tà áo rơi xuống, tìm đến chốn thâm kín, nhẹ nhàng ve vuốt, “Ta chưa từng tham dự.”
“Nhưng cũng không phản đối, phải không?” Phùng Vận đón lời, hơi thở vừa lắng xuống lại dần gấp gáp, ngọn lửa tàn bỗng bùng cháy, nàng cắn c.h.ặ.t hắn, “Phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy. Nếu không phải giữa chừng xảy ra biến cố, Lý Tông Huấn tham lam muốn một bước lên trời, tướng quân có lẽ đã cưới nàng ta rồi nhỉ?”
Bùi Quyết im lặng.
Trong đêm tối, chỉ nghe tiếng hắn thở hổn hển.
“Ngài nói đi, nói đi mà…” Phùng Vận bị hắn dày vò đến mức không thốt nên lời, gương mặt bị bàn tay to lớn của hắn ghì c.h.ặ.t, không thể nhúc nhích.
Hắn cúi người hôn nàng, những nụ hôn nhẹ nhàng như an ủi, đồng thời đẩy sâu vào cơ thể run rẩy của nàng, thân hình cường tráng nóng bỏng của hắn dường như qua lớp áo cũng đủ khiến nàng tan chảy.
Phùng Vận rên khẽ, tiếng rên ngắt quãng không thành điệu.
Đúng là đồ trâu cày!
Hắn từng có ý định cưới Lý Tang Nhược, nhất định là thế...
Nàng muốn nhìn rõ mặt Bùi Quyết, xem biểu cảm của hắn.
Thao Dang
Tiếc thay, vì muốn thêm phần kích thích nên đèn đã tắt, chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp.
"Thế sự vô thường." Bùi Quyết đột nhiên lên tiếng: "Ta cũng không biết nữa."
"Không biết gì? Tướng quân vốn là người cổ hủ. Nếu nàng ta không lấy hoàng đế, ngài nhất định sẽ cưới nàng ta. Bây giờ có lẽ hai người đã có con rồi. Rồi với tính cách của tướng quân, chắc chắn sẽ đối xử với nàng ta như bây giờ đối với ta... yêu chiều, che chở, hết lòng tốt với nàng ta... không, chắc còn tốt hơn cả với ta nữa..."
"Không phải." Bùi Quyết đáp.
Lần này rất kiên định.
Phùng Vận: "Sao lại không? Bao nhiêu năm nay, chẳng phải tướng quân vẫn 'giữ gìn tiết hạnh' vì nàng ta sao?"
Giữ gìn tiết hạnh?
Bùi Quyết khẽ cười.
Cằm ướt đẫm mồ hôi của hắn cọ vào tóc mai nàng, hơi thở nặng nề.
"Là vì Yêu Yêu mà giữ."
"Hừ!" Phùng Vận nào tin lời ngọt ngào của nam nhân trên giường, nàng hơi dùng lực, khiến hắn nghẹt thở, phát ra tiếng rên khàn đặc.
"Vận nương, đừng..."
"Chẳng phải tướng quân muốn nhanh chóng gặp Thái hậu sao? Ta giúp ngài." Phùng Vận ôm c.h.ặ.t cổ hắn, dường như muốn ép hắn ra ngoài. Bùi Quyết định dạy cho nàng một bài học, nhưng người nữ nhân này vốn có bản lĩnh khiến hắn điên c.uồng.
Hắn nghiến răng ôm lấy eo nàng, dừng lại một chút rồi lại mạnh mẽ đẩy vào.
Phùng Vận không chịu nổi, muốn giãy giụa, nhưng lại bị hắn ghì c.h.ặ.t, cả người như bị xiên lên, không thốt nên lời, chỉ còn biết bị hắn đóng c.h.ặ.t tại đó.
"Bùi cẩu..."
Nàng muốn chửi, nhưng Bùi Quyết không cho cơ hội, nắm lấy chân nàng, ép nàng co lại, lật người nằm sấp, ôm lấy eo mềm mại, toàn thân áp sát vào lưng nàng, hơi thở gấp gáp cướp đoạt, khiến Phùng Vận chỉ còn biết rên la, không thể nói bậy nữa...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
~~~~~~~~~
Lý Tang Nhược: Thật không biết phân biệt thời điểm! Thái hậu mời yến tiệc, giờ này vẫn chưa đến...
Phương Phúc Tài: Đại tướng quân không đến, Thế tử cũng không thấy đâu...
Lý Tang Nhược: Bùi lang bị con yêu tinh kia trói chân rồi, còn Thế tử thì sao?
Thuần Vu Diễm: Nói ra có lẽ mọi người không tin, ta cũng bị trói chân luôn...
~~~~~~~~~
240- Tự thẹn không bằng.
Trong viện tử bên cạnh, những nha hoàn mặc áo dài thướt tha nhàn rỗi vô sự, đang chơi trốn tìm giữa vườn hoa cỏ. Những chiếc trâm cài tơi bời, dáng người mềm mại uyển chuyển, thi thoảng lại cười đùa vài câu, đuổi nhau qua lại, tạo nên một khung cảnh yên bình, tĩnh lặng.
Nếu thiếu niên công tử nào có được nhiều mỹ nhân như thế này, hẳn là phúc phận lớn, chỉ sợ ngày ngày đắm chìm trong hương sắc...
Thế nhưng, bọn họ lại bị chủ nhân đuổi ra ngoài.
Thuần Vu Diễm lặng lẽ ngồi một mình trong phòng, mắt khép hờ, hàng mi run nhẹ, cố gắng kìm nén hơi thở hỗn loạn. Trong tiếng động mê hoặc đến ngạt thở ấy, y không thể kiềm chế được sự tê dại lan từ đỉnh đầu, dần dần chìm vào mê muội.
Y nghĩ, mình hẳn là đã điên rồi.
Điên đến tuyệt vọng.
Một c.uộc đời tắt lịm, chìm trong bóng tối, không một tia hy vọng, không còn gì kinh khủng hơn thế nữa...
Một mình trong ánh sáng mờ ảo, chiếc áo xốc xếch càng tôn lên khuôn mặt tuyệt mỹ của y tựa hoa nở dưới nắng xuân, phong lưu đến cực điểm. Thế nhưng, với khuôn mặt ấy, không có hồng nhan tri kỷ, chỉ còn ngồi trơ trọi dưới đèn đêm, mênh m.ô.n.g vô vọng, chỉ còn lại nỗi sầu vương.
Chiếc gương đồng phản chiếu dung nhan tuyệt thế của lang quân, ánh mắt sắc lạnh nay đã dịu đi, gương mặt ửng hồng, đôi mắt như vừa uống phải băng.
Xé bỏ phẩm giá và thể diện, không còn lớp mặt nạ che đậy.
Y giống như một yêu quỷ kiều diễm bị độc tố ăn mòn tận xương tủy.
"Phùng Thập Nhị."
Thuần Vu Diễm nghiến răng, chìm đắm trong ảo giác hỗn loạn và điên c.uồng.
Đôi mắt đen tĩnh lặng khép c.h.ặ.t, che giấu những gợn sóng, trong niềm khoái cảm không ngừng dâng trào, y nghiến răng căm hận.
"Ta thực sự muốn g.i.ế.t ngươi."
Giọng nói khàn đặc, nghẹn lại.
Thân thể ướt đẫm mồ hôi, như vừa được vớt lên từ dòng nước...
Những âm thanh d.â.m loạn kia mang theo sức ảnh hưởng đáng sợ, khiến y trong lúc giãy giụa chìm đắm lại nảy sinh một cảm giác hỗn loạn kỳ lạ. Nữ lang kia lao vào lòng y, quấn lấy y, cắn y, từng tiếng gọi tên y. Y siết c.h.ặ.t người nàng, đẩy nàng đến tận cùng...
"g.i.ế.t ngươi!"
Sau những tiếng thở gấp và run rẩy như đứng trước bờ vực, mọi thứ dần lắng xuống, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Y nhìn thấy bóng mình trong gương đồng, ngồi trên chiếc sập gỗ lạnh lẽo.
Trong lòng trống rỗng, không có nàng.
Tiếng gió bên ngoài càng lúc càng mạnh, căn phòng bên cạnh cũng không còn những tiếng rên rỉ nỉ non, tĩnh lặng đến mức tưởng như tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác...
Thuần Vu Diễm co ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên n.g.ự.c.
Trái tim vẫn đập thình thịch, chưa thể thoát khỏi dư vị còn sót lại.
Nhưng cảm giác nhục nhã bỗng trào dâng khiến y vô cùng sợ hãi.
Kiếp trước y chắc đã tạo nghiệp quá lớn, nên trời cao mới trừng phạt y như vậy chăng?