Phùng Vận không biết Tiểu Mãn đang nghĩ gì trong lòng, đợi nàng ta lui ra rồi mới gọi Đại Mãn lại gần.
“Trần phu nhân có tin gì không?”
Đại Mãn lắc đầu: “Hôm nay ở nghị quán, bà ta quả thật có ra hiệu mắt với nô tỳ, ý muốn nô tỳ giữ chân nữ lang, nhưng nô tỳ giả vờ như không thấy.”
Phùng Vận khẽ cười: “Trò hề ở trấn Minh Tuyền, ngươi thấy thế nào?”
Đại Mãn run nhẹ mi mắt: “Nữ lang hỏi vậy là có ý gì?”
Phùng Vận nói: “Phùng gia này, có phải là thứ ngươi đã trăm phương ngàn kế muốn có không?”
Thân thể Đại Mãn bỗng căng c.h.ặ.t lại, cụp mắt đáp: “Thứ mà Đại Mãn muốn không phải là Phùng gia này, mà là một thân phận mà Phùng gia có thể cho, cũng là tâm nguyện của A mẫu nô tỳ…”
Phùng Vận gật đầu, chậm rãi nói: “Vậy thì lui xuống đi, sẽ có ngày ngươi như nguyện.”
Đợi trong phòng không còn ai nữa, Phùng Vận mới buông xuống vẻ đoan trang gắng gượng, lấy một chiếc gương đồng tới, cởi y phục, tự mình thoa thuốc.
Loại thuốc mà Phù Dương Cửu đưa đúng là đồ tốt, vừa bôi lên đã tan ra chầm chậm, mát lạnh nhẹ nhàng, lại xen chút ấm áp kỳ lạ, khiến người ta rất dễ chịu.
Trước đây nàng rất xấu hổ, chưa từng thật sự nhìn kỹ thân thể mình, kiếp này mặt dày hơn rồi, lúc thoa thuốc ngược lại còn quan sát kỹ càng, bỗng thấy vô cùng thần kỳ.
Nàng quả thật có thiên phú ở phương diện này, khó trách Bùi cẩu mắng nàng là yêu tinh. Thứ đáng sợ như vậy mà nàng không những có thể nuốt trôi, mà hắn mới đi chưa bao lâu, ngâm một chậu nước nóng thôi, nàng đã dần hồi phục, thêm lớp thuốc nữa, sáng hôm sau liền như chưa từng bị ai đụng vào. Ưu điểm là không tổn thân thể, có thể hưởng xuân sắc. Khuyết điểm là lần nào cũng như lần đầu, cực khổ như vượt kiếp, không vật vã một phen thì không thành chuyện…
Thật là quá khó khăn.
Phùng Vận bôi xong thuốc, lại từ dưới gối lấy ra mảnh vải đã ướt sũng, vò vài cái rồi vứt chung với giấy vụn, sợ bị Tiểu Mãn thấy rồi hỏi đông hỏi tây…
Phải chuẩn bị đồ mới thôi.
Nàng nghĩ, lại nhớ đến chiếc rương mà Lạc Nguyệt gửi tới.
Bên trong hình như có một loại đế bạc.
Có điều, đó là để nam tử thiếu tự tin dùng lấy lòng nữ nhân, còn nàng thì ngược lại, là để cản hắn, không để mình bị thương.
Sau khi xử lý xong xuôi, nàng lại gọi Đại Mãn và Tiểu Mãn vào phòng.
“Giúp ta thay y phục.”
Tiểu Mãn ngây người: “Trời đã tối rồi, nữ lang còn muốn ra ngoài ạ?”
Phùng Vận như đang chờ điều gì đó, nhẹ giọng nói: “Trang điểm một chút, đi gặp tướng quân.”
Nhưng mà tướng quân đã đến hành c.ung rồi mà?
Đại Mãn và Tiểu Mãn liếc nhau, cảm thấy khó hiểu.
Khi người của Phương Phúc Tài tới mời, Phùng Vận vừa mặc xong y phục, vẽ xong lông mày, thoa xong son môi, một thân nguyệt phách rộng rãi, môi đỏ răng trắng, phong tư động lòng người.
Tiểu Mãn nhìn đến ngây ngốc.
“Nữ lang…”
Sau đó thở ra một hơi thật dài.
“Sao người biết được là Thái hậu sẽ sai người tới mời?”
Phùng Vận mỉm cười, lướt qua hai nàng, không trả lời.
Kiếp trước, lần đầu tiên Phùng Vận gặp Lý Tang Nhược, cũng là yến tiệc tại hành c.ung.
Cũng là Bùi Quyết không mang nàng theo, giữa tiệc, Lý Tang Nhược sai Phương Phúc Tài đến mời.
Chỉ khác là, kiếp trước nàng không phải phu nhân Đại tướng quân, nơi thiết tiệc nghị hòa cũng không phải ở Tín Châu, mà là ở An Độ.
242- Rượu quế ba thu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phương Phúc Tài đích thân đến đón, đủ thấy Thái hậu điện hạ coi trọng Đại tướng quân đến mức nào.
Xe ngựa tiến vào Cù Dự, dọc đường Phương Phúc Tài luôn tươi cười, là người biết hầu hạ, lúc lên xe thì đỡ tay, lúc xuống xe thì khom lưng, còn chu đáo hơn cả Đại Mãn và Tiểu Mãn hai người.
Tiểu Mãn nhìn khóe môi nữ lang khẽ cong lên, trong lòng có chút bất an, “Nô tỳ sao dám so với Phương công công, phu nhân thật làm nô tỳ thẹn c.h.ế.t mất.”
Nàng ta vốn là người lanh lợi.
Ra khỏi cửa, liền không gọi nữ lang nữa, mà gọi là phu nhân.
Vừa là để thể hiện địa vị của Phùng Vận, cũng là để cho người khác biết các nàng có chỗ dựa.
Dù sao cũng là người nước Tề, phải diện kiến Thái hậu nước Tấn, nàng và Đại Mãn đều có chút lo sợ, cần phải lấy tướng quân ra làm tấm chắn.
Đại Mãn thì cẩn trọng hơn nhiều, từ lúc Phùng Vận bước xuống xe ngựa ở Cù Dự, nàng ta đã dè dặt quan sát người xung quanh, giống như Tiểu Mãn, cũng hồi hộp không kém.
Còn Phùng Vận thì bình thản hơn rất nhiều.
Tay áo rộng dài, khoác áo hồ cừu mềm mại, bước vào chính điện từng bước nhẹ nhàng, nàng liền thoải mái quỳ lạy.
“Thần phụ tham kiến Thái hậu điện hạ.”
Nàng không ngẩng đầu.
Nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của Lý Tang Nhược cùng toàn thể văn võ trong điện đều đổ dồn lên người mình.
Trong điện hồi lâu không ai lên tiếng.
Lý Tang Nhược không nói gì, nàng liền giữ nguyên tư thế quỳ bái, không nhúc nhích, ngay cả nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt cũng không thay đổi chút nào.
Gia học Phùng gia vô cùng nghiêm khắc, mẫu thân nàng khi ấy cũng quản chế rất c.h.ặ.t, lễ nghi của Phùng Vận tuyệt đối không để Lý Tang Nhược bắt bẻ được nửa điểm sơ sót...
Thái hậu rất lâu không cho miễn lễ.
Trong hoa sảnh yên lặng như tờ.
Cho đến khi giọng của Bùi Quyết vang lên.
“Ta gọi nàng đi, nàng nói thân thể không khoẻ; Thái hậu mời, nàng lại đi ngay.”
Một câu vừa đủ để giữ thể diện cho Lý Tang Nhược, lại vừa nhắc nhở mọi người rằng, vị phu nhân này "không khoẻ", nếu cứ để nàng “quỳ mãi như thế”, thì chính là Lý Tang Nhược cố tình làm khó dễ rồi.
Lời không nặng không nhẹ, nhưng ẩn ý toàn là tình thâm ý mật phu thê.
Lồng n.g.ự.c Lý Tang Nhược nghẹn đến phát buốt, gần như không thở nổi.
Ghen tuông là thứ dễ khiến con người phát điên và mất lý trí nhất…
Ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu nàng ta lóe lên biết bao ý nghĩ độc ác...
Lăng trì xử tử, ngũ mã phanh thây, thiêu sống chảo dầu, nàng ta hận không thể dùng mọi cực hình độc ác nhất thiên hạ để khiến nữ nhân Phùng Thập Nhị này c.h.ế.t trong tay nàng ta. Nhưng điều nàng ta muốn nhìn thấy nhất, vẫn là ánh mắt chán ghét của Bùi Quyết với ả…
“Xem kìa, là giai nhân phương nào khiến Ai gia cũng ngây cả người.” Lý Tang Nhược thu ánh mắt lại, nụ cười trên mặt càng sâu, “Phu nhân, mời nhập tọa.”
“Tạ thái hậu.”
c.ung nhân đều rất hiểu chuyện, sắp xếp bàn tiệc của Phùng Vận ngay phía sau Bùi Quyết.
Khoảng cách không xa, nhưng cũng không dễ trò chuyện, trừ phi không cần giữ lễ tiết.
“Đã khá hơn chưa?” Bùi Quyết quay đầu, quả nhiên là không giữ lễ.
Phùng Vận không ngờ hắn ra ngoài vẫn chịu mở miệng.
Nàng khẽ cụp mắt, đôi má thoáng hồng, liếc hắn một cái đầy oán trách bằng ánh nhìn “muốn nói mà ngại”, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừm.”