c.h.ế.t không phải là thảm nhất, thảm nhất là c.h.ế.t không quang vinh, làm ô nhục gia tộc…
Y đã có con rồi.
Nếu để hài tử ấy biết, phụ thân nó là nam sủng lấy lòng Thái hậu, là hạng tiểu nhân nhờ vào thân xác để giữ chỗ trong triều, thì còn mặt mũi nào tồn tại trên đời?
Thế nên, điều y sợ không phải là Lý Tang Nhược không để ý đến y.
Mà là Lý Tang Nhược một lần nữa triệu y thị tẩm…
Lần sau biết lấy lý do gì để từ chối đây?
Rượu ngấm vào nỗi buồn, y bỗng nhiên nhớ đến Lạc Nguyệt.
Nàng ta lắm mưu mẹo, nếu nàng ở bên cạnh, còn có thể bày mưu tính kế giúp y…
…
“Điện hạ, điện hạ…”
Phương Phúc Tài vội vã bước vào, nở nụ cười nịnh nọt đến gần:
“Đại tướng quân tới rồi, tới rồi.”
Lý Tang Nhược tay siết c.h.ặ.t chén rượu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, cụp mắt nhìn về phía cửa chính đại sảnh.
Rất nhanh, một bóng người cao lớn thon dài vòng qua bình phong bước nhanh vào. Một thân trường bào khẽ lay động, trên người khoác áo choàng dày, dường như còn mang theo chút hơi sương ban đêm, vừa vào trong, cả hoa sảnh liền im bặt, lạnh lẽo căng thẳng, không ai còn cười nói gì nữa.
“Vi thần đến muộn, xin điện hạ trách phạt.” Bùi Quyết đứng giữa điện, hơi khom mình hành lễ với Lý Tang Nhược.
“Đại tướng quân không cần đa lễ, mời nhập tiệc đi.” Lý Tang Nhược nhàn nhạt mỉm cười, nét mặt hết sức ôn hòa nhã nhặn, biểu cảm cũng đoan trang dịu dàng, chỉ là ánh mắt kia chưa từng rời khỏi người Bùi Quyết.
Nhìn hắn từ xa đi tới gần, từng bước một đến nhập tọa…
Trong sảnh có đốt địa long, ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, các thần tử vào trong đều cởi áo choàng dày, giao cho gia nhân cất giữ, chờ khi ra ngoài mới khoác lại.
Nhưng Bùi Quyết thì không.
Hắn lặng lẽ ngồi xuống, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra…
Thế nhưng Lý Tang Nhược ngồi rất gần hắn, lúc hắn vén áo nhập tọa, nàng ta vẫn phát hiện ra manh mối.
Không nói đến nếp nhăn trên trường bào, chỉ riêng vết tích mới mẻ mơ hồ lộ ra nơi cổ áo, cũng đủ khiến nàng ta đoán ra được: trước khi tới đây, Bùi Quyết vừa mới cùng người nữ nhân kia làm gì rồi.
Đôi mắt Lý Tang Nhược lập tức tối sầm, vô thức chau mày.
Một lúc sau mới chậm rãi giãn ra, nâng chén rượu ra hiệu với Bùi Quyết:
“Tướng quân đến muộn, tự phạt một chén nhé?”
Bùi Quyết cúi mắt nhìn rượu trong chén, vâng lời nâng tay áo, một hơi uống cạn.
Lý Tang Nhược dõi theo yết hầu hắn trồi sụt, nửa híp mắt lại.
“Phu nhân không cùng tới sao?”
Bùi Quyết chắp tay, “Điện hạ có lòng. Nội nhân thân thể không được khỏe, bất tiện ra ngoài.”
Thân thể không được khỏe? Lý Tang Nhược đánh giá hắn, khẽ cười một tiếng: “Ai gia nghe nói hôm nay phu nhân của tướng quân ở trấn Minh Tuyền oai phong lẫm liệt lắm cơ mà, giờ lại nói là không tiện?”
Ngữ khí không nặng không nhẹ, nhưng vào tai các vị đại thần lại như tiếng trống dội thẳng.
Tầm mắt quần thần đều đổ dồn về phía này.
Bùi Quyết bình tĩnh nói: “Nội nhân chính là vì bị ức h.i.ế.p ở trấn Minh Tuyền, cho nên mới khó ở.”
Lý Tang Nhược nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú ẩn chứa lạnh lẽo kia, ánh mắt nóng rát, trên môi còn treo nụ cười, nhưng trong lòng lại như bị d.a.o khoét từng nhát.
Chữ “nội nhân” kia, hắn nói ra vừa thân mật vừa tự nhiên đến thế…
Hắn thật sự coi tiện phụ đến từ địch quốc ấy là thê tử mình sao?
Lần đầu tiên Lý Tang Nhược cảm thấy, thân phận Thái hậu lại không bằng một “tướng quân phu nhân”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cũng như những món ngon trước mặt, nhìn thì bắt mắt, nhưng vừa ăn vào miệng lại vô vị đến cực điểm.
“Gọi đến đây đi.” Lý Tang Nhược cong môi, đuôi mày khóe mắt đều lộ ý cười, “Ai gia tò mò vị tướng quân phu nhân này đã lâu, hiếm có dịp gặp mặt, thật muốn gặp gấp cho thỏa.”
Dứt lời, không cho Bùi Quyết cơ hội từ chối, Lý Tang Nhược lập tức gọi Phương Phúc Tài:
“Đi mời tướng quân phu nhân tới Cù Dự hành c.ung, nói là Ai gia mời nàng nhập tiệc.”
Phương Phúc Tài cúi đầu: “Tuân chỉ.”
Bùi Quyết trầm mặc, trong ánh mắt có từng tia hàn ý.
Lý Tang Nhược nghiêng đầu nhìn hắn:
“Ai gia sắp đặt như vậy, Đại tướng quân thấy có ổn không?”
Bùi Quyết: “Tạ điện hạ ưu ái.”
Lý Tang Nhược cười, suýt chút nữa thì nghiến vỡ răng.
…
Bùi Quyết đi rồi, Phùng Vận nằm trên giường hồi lâu mới khôi phục chút sức lực, chống người ngồi dậy, gọi nha hoàn chuẩn bị nước tắm.
Cả người như tan ra thành nước, ngâm mình trong thùng gỗ, làn da trắng ngần phủ đầy dấu vết do Bùi Quyết lưu lại. Tiểu Mãn đỏ bừng cả mặt, lẩm bẩm oán trách Bùi Quyết một trận.
Đại Mãn nghiêng mặt đi nơi khác, cúi mắt không nhìn.
Vừa rồi động tĩnh còn dữ dội hơn cả lần trước, không cần nhìn cũng biết Đại tướng quân đã dùng bao nhiêu sức. Đổi lại là một hán tử thô kệch cường tráng cũng bị hắn lôi gãy xương, huống chi là nữ lang da thịt nõn nà như vậy?
“Lần sau nữ lang phải quản c.h.ặ.t tướng quân, đừng để ngài ấy lại được như ý nữa.”
Tiểu Mãn được Phùng Vận chiều quen, gan cũng lớn, nói mát Bùi Quyết không hề ngượng miệng.
Đại Mãn hết sức ra hiệu mắt mũi, nàng ta lại chẳng để ý.
Phùng Vận nhắm mắt nằm trong làn nước ấm, mặt mày ửng đỏ như đào, y như một yêu tinh vừa mới hút hết dương khí. Tóc mai rũ rượi, môi đỏ má hồng, dung nhan kiều diễm đến kinh người.
Nàng chẳng bận tâm đến lời oán than của nha hoàn.
Nàng đang nghĩ, người nam nhân giờ này mới lên đường đến hành c.ung, lúc gặp được Lý Tang Nhược, sẽ là cảnh tượng thế nào?
Đó mới chính là lý do vì sao nàng phải kịp kéo hắn lại trước khi gặp Lý Tang Nhược.
Thao Dang
Nàng rất chờ mong…
“Tiểu Mãn.” Nàng gọi, “Lát nữa đi báo với Tiêu Dung, bảo nàng ta thu dọn đồ đạc đi, có lẽ ngày mai tướng quân sẽ dẫn nàng ta tới nghị quán.”
Tiểu Mãn dạ một tiếng, hầu hạ Phùng Vận nằm xuống, rồi ngoan ngoãn mang thuốc mỡ đến.
“Nữ lang, để nô tỳ giúp người thoa nhé?”
Nàng ta cứ tưởng thuốc mỡ là để bôi mấy vết trên người.
Phùng Vận cũng không giải thích, chỉ nhìn nàng ta một cái.
“Đặt đó đi, các ngươi lui xuống cả đi.”
Tiểu Mãn ồ một tiếng, “Nữ lang sao lại thần thần bí bí vậy?”
Các nàng là nha hoàn thân cận, thoa thuốc thì có sao?
“Chủ tử tự mình bôi không tiện mà…”
Đại Mãn kéo nàng ta một cái, ra hiệu đừng lắm miệng nữa.
Phùng Vận bỗng nhiên ngẩng đầu:
“Đại Mãn ở lại.”
Tiểu Mãn sững người, rõ ràng mọi việc trước nay đều do nàng ta phụng hầu, sao dạo này chủ tử đột nhiên lại tín nhiệm tỷ tỷ nhiều hơn, thường giữ lại nói chuyện riêng?