Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 540



Bùi Quyết nâng tay, liếc mắt về phía sứ giả truyền chỉ.

“Lễ nghi hư danh, miễn được chăng?”

Sứ giả nín thở, sững người.

Nụ cười trên mặt Lý Tang Nhược dần thu lại, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Phải một lúc lâu sau, giữa ánh nhìn dõi theo của văn võ bá quan, nàng ta mới cố trấn định lại, đưa mũ miện trong khay vào tay Bùi Quyết.

“Vậy cũng được.”

Trong chính điện, ánh sáng lay động.

Chư thần không dám nhiều lời, Lý Tang Nhược cũng nghẹn lời không thể nói.

Tầm mắt hội tụ nơi thân ảnh Bùi Quyết, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn trấn định thong dong mà cài mũ miện lên, nét mặt lạnh lùng không biểu cảm, nhưng khí độ thì rạng ngời, ngạo thế nhân gian.

Thao Dang

Lý Tang Nhược chăm chú nhìn hắn, cổ họng căng c.h.ặ.t.

Ngay giữa bao người, nàng ta không thể mất mặt.

“Ung Hoài Vương không chịu để ai gia ban lễ, là lòng mang oán giận ai gia sao?”

Bao trái tim chư thần đều căng thẳng.

Khó khăn lắm mới làm dịu được cục diện với Bùi Quyết, Thái hậu lại vì một chuyện nhỏ mà muốn làm to chuyện sao?

Cũng chỉ là hắn không để nàng ta đích thân đội mũ miện mà thôi, có cần thiết đến mức đó không?

“Thần sơ suất.”

Bùi Quyết cúi người hành lễ với Lý Tang Nhược, ánh mắt thâm trầm khó dò.

“Thần được bệ hạ ưu ái, nên phải tuân thủ bổn phận, không dám làm phiền đến Thái hậu.”

Lời lẽ c.ung kính, mực thước, nghe qua thì không có kẽ hở nào.

Thế nhưng Lý Tang Nhược biết rõ, hắn đang tránh né, không muốn để nàng ta chạm vào, dù chỉ là một sợi tóc.

Người nam nhân này…

Nàng ta vừa hận đến thấu xương, lại vừa khát khao đến tận cốt tủy.

Lý Tang Nhược im lặng giây lát, đè nén nỗi quặn đau trong tim.

“Bùi khanh nghĩ nhiều rồi. Khanh phò tá ai gia, bảo vệ Đại Tấn, đánh lui quân Tề, lập được đại công hiển hách. Cửu tước là điều khanh xứng đáng có được, còn có gì mà không xứng? Hoàng thượng còn nhỏ, bốn phương gian thần rình rập, sau này mẹ góa con côi như chúng ta còn phải trông cậy vào Bùi khanh nhiều.”

Trong điện, tất cả bá quan đều cúi đầu, cảm thấy khó xử.

Cái lễ Cửu tước này từ đâu mà ra, ai nấy đều rõ như ban ngày, chẳng qua là nhìn thấu mà không vạch trần, giữ lấy thể diện cho nhau.

Lời này của Thái hậu nghe thì như nhún nhường, nhưng câu nào câu nấy đều chất chứa oán thán.

Dáng vẻ này, chẳng khác nào chất vấn người phu quân bội bạc…

Bùi Quyết nhíu mày không đáp, sứ thần có chút sốt ruột.

Y là người do Lý Tông Huấn phái đến, được dặn đi dặn lại rằng phải giữ được Bùi Quyết, tuyệt đối không để Thái hậu làm hỏng đại sự.

“Thái hậu điện hạ.” Y chắp tay, nhắc nhở Lý Tang Nhược, “Hổ phù ấn thụ.”

Lý Tang Nhược lòng đầy không cam, giận đến mắt đỏ ngầu, nhìn vào mắt Bùi Quyết, khóe môi chậm rãi cong lên một nụ cười thê lương.

“Đại tướng quân phân đất phong vương, lại được ban Cửu tước, thống lĩnh thiên hạ binh mã, còn không bước lên nhận hổ phù ấn thụ?”

“Thần xin lĩnh lễ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bùi Quyết hai tay nâng thánh chỉ và hổ phù bằng vàng, hành lễ với Thái hậu, sau đó hướng về phía Trung Kinh khấu đầu.

“Tạ bệ hạ long ân.”

Chư sứ đồng thanh chúc mừng, ca tụng Ung Hoài vương là rường cột của quốc gia, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên.

Thái hậu nước Tấn vẫn chưa thẳng thắn công bố tình trạng bệnh nặng của tiểu Hoàng đế với triều thần, chỉ là vào lúc trời vừa sáng, sai nội thị đến truyền lời, nhẹ nhàng nói một câu: “Bệ hạ cảm phong hàn, long thể bất an, chư vị hãy chuẩn bị khởi hành hồi kinh” để làm lời dặn dò.

Nhưng ai trong số các đại thần lại không xuất thân từ thế gia vọng tộc, nhà nào lại không có nguồn tin riêng?

Mỗi người đều có kênh tin tức của mình, gần như đồng loạt biết được bệnh tình của tiểu Hoàng đế tuyệt không đơn giản chỉ là “cảm phong hàn”.

Thiên hạ đã loạn lạc quá lâu, chỉ một cơn gió lay cũng đủ khiến lòng người căng thẳng như dây đàn.

Ngay vào thời điểm then chốt này, vị đại tướng quân vốn xưng “thân thể bất an” lại thuận theo Thái hậu, tiếp nhận lễ Cửu tước, dụng ý trong đó có thể nói là không cần phải bàn cãi.

Đối với xã tắc mà nói, đây là may mắn, hay là bất hạnh, còn chưa thể kết luận.

Nhưng sẽ không có ai đứng ra phản đối.

Việc hắn chịu tiếp nhận lễ ban là điều may mắn lớn trong điều bất hạnh. So với việc binh đao tương kiến, bị vây khốn cả đoàn tại Tín Châu, ép tiểu Hoàng đế thiện nhượng thoái vị, thì tốt hơn nhiều.

Bởi một khi mọi việc đi đến bước đó, Tiêu Trình chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, thừa lúc nội loạn trong nước Tấn, hắn nhất định sẽ xé bỏ minh ước, lĩnh binh xâm nhập Đại Tấn.

Kéo được lúc nào, hay lúc ấy.

Chư thần đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Thời đại lấy cường giả làm tôn, giờ phút này, Bùi Quyết đã bước lên đỉnh cao quyền lực, tôn quý không thể tả.

Về sau liệu hắn có lòng xưng đế hay không, lịch sử có bị viết lại trong tay hắn hay không, tất cả đều phải đợi khi khải hoàn hồi kinh, xem triều đình gió tanh mưa m.á.u sẽ xoay chuyển ra sao.



Trở lại nội điện, Lý Tang Nhược buông người ngồi xuống, tuyệt vọng che mặt khóc nức nở.

Trước chiến tranh c.h.é.m g.i.ế.t, trước sinh tử bệnh tật, dẫu nàng ta là Thái hậu cao quý, thì có thể làm được gì?

Nàng ta khóc cho sự bất lực của chính mình, khóc cho sự vô tình của Bùi Quyết, khóc cho tiên đế yểu mệnh, khóc cho nhi tử thơ dại, sợ hãi, cô đơn lại không có chỗ dựa. Ngay khoảnh khắc Bùi Quyết kiên quyết xoay người bỏ đi, nàng ta cảm thấy bản thân như mất sạch tất cả.

Đường Thiếu c.ung sắc mặt lạnh tanh, như thể không nhìn thấy nàng ta đáng thương.

“Bây giờ chưa phải lúc để đau lòng, điện hạ giờ khóc chẳng phải là quá sớm sao?”

Lý Tang Nhược nấc nghẹn một tiếng, úp mặt vào chiếc gối gấm mềm, đôi vai run rẩy, nước mắt không sao kìm lại được, như hóa điên mà trượt theo tóc mai, thấm ướt một mảng.

Đường Thiếu c.ung ánh mắt lạnh lẽo, dõi nhìn phía sau đầu nàng ta.

“Thánh thể bệ hạ chưa rõ, lúc này Thái hậu nên vững vàng tinh thần, sớm có chuẩn bị.”

Lý Tang Nhược nước mắt đầm đìa ngẩng đầu, vừa khóc vừa cười.

“Chuẩn bị cái gì? Việc đã đến nước này, ai gia còn có gì để mà chuẩn bị?”

Đường Thiếu c.ung im lặng một thoáng, rồi bằng giọng điệu bình thản nhất, cũng là vô tình nhất, nhắc nhở nàng ta:

“Nếu bệ hạ chẳng may băng hà, thì ai sẽ là người ngồi lên long ỷ?”

Lý Tang Nhược toàn thân run rẩy, siết c.h.ặ.t khăn tay, nghiến răng chất vấn:

“Thiếu c.ung thúc lại vô tâm đến thế sao? Họ Lý chúng ta đối đãi ngươi không bạc, ngươi lại nói ra loại lời đại nghịch bất đạo ấy?”

Đường Thiếu c.ung cụp mắt, khom người hành lễ.

“Chính bởi Thừa tướng đại nhân đối đãi không bạc, nên hạ thần mới dám nói thẳng. Một khi bệ hạ băng hà, Thái hậu lấy gì để khống chế triều cục? Trong tông thất, nên chọn ai làm tân quân, mới có thể giữ gìn cơ nghiệp tổ tông? Trung ngôn không thuận tai, mong Thái hậu suy xét kỹ càng.”

Lý Tang Nhược nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô tình của y, ban đầu là cười nhạt, cười rồi lại bật khóc.