Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 541



Bởi vì lời nào câu nấy của Đường Thiếu c.ung đều là khó khăn cấp bách trước mắt.

Mật tấu nói rằng, đứa nhỏ của nàng ta là Khuông nhi phát bệnh đột ngột, đã đến mức thuốc thang không thể đưa vào…

Tiên đế thực ra có mấy hoàng tử, nhưng không ai sống được lâu, người lớn tuổi nhất cũng không quá chín tuổi.

Ngoài Nguyên Khuông, tiên đế còn có một nhi tử tên Nguyên Thượng Ất, là huyết mạch do tiền hoàng hậu Giang thị để lại, từ nhỏ đã thể nhược nhiều bệnh, yếu ớt mà nuôi nấng, sống được mấy ngày nữa còn chưa biết rõ.

Nếu như Khuông Nhi có chuyện…

Lý Tang Nhược nghĩ đến đây, toàn thân bỗng lạnh toát.

Thao Dang

Người nam nhân từng nói sẽ bảo vệ Khuông nhi, khi hay tin hai tử bệnh nặng, lại mặt không đổi sắc mà tiếp nhận Cửu tước chi lễ, nàng ta còn có thể trông mong hắn giống như lần trước, nghịch chuyển càn khôn sao?

Lý Tang Nhược khép hờ mắt lại.

“Xã tắc quốc gia, giang sơn Đại Tấn, từ khi nào đến lượt một nữ nhân như ta làm chủ?”

Nàng lại liếc nhìn Đường Thiếu c.ung, cười nhạo:

“Thiếu c.ung thúc chẳng thường nói, A phụ tự có quyết đoán đó sao? Còn nữa, như lời Thiếu c.ung thúc từng nói, Bùi Quyết đối với ta có chân tình không đổi đến c.h.ế.t, thì giờ ở nơi nào? Thiếu c.ung thúc, đã đến lúc rồi.”

Đường Thiếu c.ung xưa nay không vì lời châm chọc của nàng ta mà lay động, mặt không đổi sắc, chỉ nói:

“Điện hạ hãy thu xếp tâm tình, chuẩn bị việc hồi kinh đi. Những việc khác, để Thừa tướng định đoạt.”

Y quay đầu bước đi.

Không chừa lại cho Lý Tang Nhược chút thể diện nào.

Lý Tang Nhược tức đến đầu ong ong, nước mắt dâng lên, nghiến răng, đem sát khí ngút trời trút cả vào chiếc gối, hung hăng ném ra, gằn giọng gào lên trong uất ức:

“Cút! Tất cả cút cho ta!”



Những thay đổi vi diệu trong triều đình Đại Tấn không lọt khỏi mắt Tiêu Trình.

Bùi Quyết được phong vương chia đất, lại còn được ban Cửu tước, khiến cục diện thiên hạ vốn đã hỗn loạn lại càng thêm rối ren khó lường. Các nước nhỏ như Tề, Vân Xuyên, cho đến Mân Việt, các thế gia ổ bảo, quân phiệt quý tộc, trong sáng ngoài tối đều dồn hết sự chú ý về phía này.

Nhưng bất luận thế nào, tình hình hỗn loạn ở Tín Châu chỉ kéo dài vài ngày, rồi cũng lắng xuống.

Sứ giả Đại Tấn như trút được gánh nặng, nôn nóng chuẩn bị hồi kinh.

c.uộc gặp mặt giữa hai nhà Bùi – Phùng, được định vào giờ ngọ ngày hôm sau, tại Quan Lan Các trong thành Tín Châu.

Nơi này gần sát bến sông Hoài, giao thông thuận tiện, dễ bề qua lại cho cả hai bên.

Thông gia gặp mặt, nữ tế lại vừa được phong Vương của Ung Hoài, Phùng Kính Đình không dám sơ suất, một mặt lo lễ nghi không chu toàn sẽ chọc giận Bùi gia, mặt khác lại sợ lễ nghi quá mức sẽ bị Trần thị trừng mắt.

Không ngờ Trần thị lần này lại chủ động, cân nhắc lễ vật kỹ càng, còn đặc biệt cho ông ta xem qua, đến cả Phùng Doanh cũng rất để tâm đến c.uộc gặp mặt này.

Phùng Kính Đình vừa thở phào nhẹ nhõm, thì đã bị Tiêu Trình gọi đến.

Khi biết cả nhà họ đều phải dự yến, Tiêu Trình mỉm cười nhạt, nói một tiếng chúc mừng, rồi gọi Đại Mãn ra.

“Ngươi cũng đi cùng Phùng công đi.”

Đại Mãn cúi người hành lễ, vòng eo mảnh mai uyển chuyển, yểu điệu thi lễ.

“Đa tạ bệ hạ.”

Nàng ta có một đôi mắt vô cùng đẹp, cũng là nơi giống Phùng Vận nhất trên khuôn mặt ấy. Rạng rỡ mê người, trăm phần tươi tắn, khi nở nụ cười như cất giữ cả trời xuân ý, khiến người ta không khỏi mơ màng.

Phùng Kính Đình có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, sắc mặt hơi cứng lại, chắp tay hỏi Tiêu Trình:

“Bệ hạ… thần phải lấy thân phận gì, dẫn nàng theo cùng?”

Trong lòng ông ta đầy nghi hoặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiêu Trình xưa nay vốn lãnh đạm với nữ sắc, trong c.ung có mấy vị phu nhân, đều là nữ nhi thế gia, ai nấy xinh đẹp như hoa, mà chẳng ai được sủng ái, Phùng Doanh cũng coi như kiều diễm đáng yêu, vẫn không thấy hắn động lòng. Ngay cả Phùng Vận, thuở trước cũng chưa từng lọt được vào tâm hắn.

Ấy vậy mà duy chỉ có Đại Mãn…

Không rõ có phải trên gối chăn đã nếm được chút vui thú hay không, từ sau đêm hầu ngủ trên ngự thuyền hôm ấy, mấy ngày liền đêm nào cũng hầu hạ bên cạnh, chỉ trong một đêm đã trở thành sủng cơ của hoàng đế.

Phùng Kính Đình cứ ngỡ Tiêu Trình muốn nhân dịp này ban danh phận cho Đại Mãn, phong thưởng tôn vị cho nàng ta.

Không ngờ, Tiêu Trình lại nhàn nhạt mở lời:

“Nữ nhi của Phùng công, nữ lang Phùng gia.”

306- Mưu đồ không thuần khiết.

Phùng Kính Đình bàng hoàng trở về, một mình ngồi trong phòng rất lâu, mãi đến khi Trần thị quay lại, ông ta vẫn chưa nghĩ ra nên mở miệng thế nào.

Trần thị dắt theo nhi tử Phùng Lương đến cửa, dặn dò v.ú nuôi và nha hoàn, rồi phất tay áo, lượn eo bước vào, dáng vẻ vô cùng đắc ý.

“Bệ hạ gọi A lang đến vì chuyện gì thế?”

Phùng Kính Đình không dám nhìn thẳng vào mặt bà ta, cầm chén trà lên, ánh mắt lảng sang hướng khác.

“Bệ hạ bảo ta dẫn Đại Mãn đến Tín Châu.”

Không khí trong phòng chợt lặng đi một chút.

Trần thị mừng rỡ nở nụ cười, cúi người rót thêm nước cho ông.

“Thế chẳng phải là chuyện tốt trời ban sao? Từ khi con nha đầu kia đến, A Doanh nhà chúng ta chưa từng nở nổi nụ cười nào… Hừ, cái dạng hồ ly tinh, tưởng có thể đắc thế bao lâu? Mới mấy ngày, bệ hạ đã chán rồi…”

Vừa nói, vừa liếc thấy vẻ mặt Phùng Kính Đình càng lúc càng khó coi, bà ta hơi nhướn mày, như xét nét:

“Ông trưng cái sắc mặt đó làm gì? Người không biết còn tưởng ông không nỡ để nó quay về đấy.”

Phùng Kính Đình bị Trần phu nhân nhìn chằm chằm, cả da đầu cũng căng lên.

“Ý của bệ hạ là… muốn chúng ta thừa nhận Đại Mãn…”

Trần thị sầm mặt lại, nhìn thẳng vào Phùng Kính Đình.

Phùng Kính Đình cũng nhìn bà ta.

Im lặng.

Hai người mắt đối mắt lặng thinh hồi lâu, “keng” một tiếng, Trần thị bỗng quỵ gối, đụng vào chiếc án thấp, ống tay áo đúng lúc quét qua chén trà của Phùng Kính Đình…

Trà đổ loang cả nền.

Phùng Kính Đình vội vàng đỡ lấy nàng: “Phu nhân?”

Trần thị nhìn ông ta, ánh mắt lạnh buốt.

“Ông đã biết gì rồi phải không?”

Phùng Kính Đình ngập ngừng một lúc, bàn tay đang đỡ cánh tay bà ta, hơi siết lại.

Thật lâu sau, ông mệt mỏi gật đầu.

“Đại Mãn nói… nó là nữ nhi của A Lăng.”

Trần thị cười nhạt trong lòng, đôi mắt độc ác quét qua.

“Trong lòng ông vẫn còn nhớ đến con tiện tỳ đó, phải không…”

Phùng Kính Đình gắng gượng nặn ra một nụ cười, gương mặt nho nhã tuấn tú đầy vẻ bối rối.

“Không có. Ta đối với A Lăng, hoàn toàn không có tình cảm gì…”

“Không tình không nghĩa vậy Đại Mãn từ khe đá mà chui ra chắc?”

Phùng Kính Đình im lặng không nói, nhìn Trần phu nhân, không rõ đang nghĩ gì, chỉ thấy nét mặt có vài phần thẫn thờ khó giấu.