“Chuyện này, ta không tiện ra mặt, chi bằng để Đại Mãn đi nói?”
Từ lúc lên thuyền hôm nay, Đại Mãn đã bày ra dáng vẻ sủng cơ được vua yêu chiều. Thái giám c.ung nữ theo hầu hơn mười người, xiêm y gấm vóc, khí thế bức người, ngồi riêng một góc, không hề hành lễ với Trần thị, chỉ khi thấy Phùng Kính Đình mới nể mặt một chút.
Trần thị vừa nhắc đến nàng ta là lửa giận bốc lên.
“Ông trông mong vào nó? Hừ, ta nói rồi, nó là mật thám do Thập Nhị nương phái đến, các ngươi không tin, cứ đợi đó, sẽ có ngày các người phải chịu thiệt thôi!”
Phùng Kính Đình thở dài, lắc đầu.
“Kiến giải phụ nhân.”
“Ông…”
Trần thị còn định nổi nóng, bên ngoài đã có người hầu bẩm báo:
“Phủ quân, thuyền đã cập bến. Ung Hoài Vương phi và Ôn tướng quân đang đón ở bến.”
Lời định nói của Trần thị nghẹn lại nơi cổ.
Ánh mắt mọi người đều dõi ra ngoài.
Vừa nhìn, lửa giận trong lòng bà ta liền bùng cháy dữ dội.
Đại Mãn kia bày ra dáng vẻ kệch cỡm trước mặt bà ta đã đành, giờ đến Phùng Vận trên bến tàu cũng như vậy…
Trong yên tĩnh, gió sông khẽ thổi.
Một đội quân Bắc Ung mặc giáp sắt, tay cầm binh khí, hàng ngũ chỉnh tề đứng trên bến, nhìn qua ắt có đến cả trăm người.
Ngựa chiến im lặng, xe quý xa hoa. Phùng Vận đứng trước hàng, gương mặt mang theo nụ cười ôn hòa nhã nhặn, toàn thân toát ra khí chất quý phái và đoan trang khó tả.
Sự cao quý này, chính là vì đã gả đúng người.
Trần thị lòng lạnh đi mấy phần, mắt Phùng Doanh cũng hơi ửng đỏ.
Thao Dang
Chỉ có Đại Mãn, vừa trông thấy Phùng Vận và Tiểu Mãn, đã mừng rỡ vẫy tay hét to:
“A tỷ! A tỷ! Ở đây này…”
~~~~~~~~~~
Phùng Vận: Ai nấy đều cho rằng ta gả được người tốt, nhưng không ai biết ta chịu bao nhiêu khổ sở, ngày ngày dày vò, đêm đêm tủi hờn…
Bùi Quyết: …Ngày nào bị dày vò? Đêm nào tủi hờn?
Thuần Vu Diễm: Ta nghe cái này biết bao nhiêu lần rồi, quả thực là thế. Gả sai rồi, gả sang nhà họ Thuần Vu bên cạnh mới là đúng.
Ôn Hành Tố: Nhà bên cạnh họ Ôn mới đúng.
Ngao Thất: Bên cạnh cũng họ Ngao.
Tiêu Trình: A Vận, quay đầu là bờ, về lại lòng ta đi, hương tắm sẵn sàng, chăn gối đợi người…
Phùng Vận: ???
~~~~~~~~~
308- Đàm phán tại Quan Lan Các.
Trên bến tàu, người đứng xem đông nghịt, ba ba hai hai, náo nhiệt vô cùng.
Tiểu Mãn cũng nhìn thấy Đại Mãn, phấn khích nhón chân la lớn:
“A tỷ! A tỷ! Ở đây nè…”
Thuyền vừa cập bến, Đại Mãn không đợi c.ung nhân đỡ, đã lao vọt xuống như một mũi tên, ôm chầm lấy Tiểu Mãn.
Trần phu nhân từ trong khoang thuyền nhìn thấy cảnh này, hừ lạnh một tiếng:
“Đồ không ra dáng, chẳng có quy củ gì cả.”
Phùng Kính Đình chỉ nhìn ra bến, làm như không nghe thấy gì, ánh mắt Phùng Doanh hơi tối lại, cầm chiếc mũ trùm bên cạnh đội lên đầu, dáng vẻ yên lặng mà đoan trang.
Nha hoàn bên cạnh Trần phu nhân vội vã khen lấy lòng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vẫn là Thập Tam nương trầm ổn, gặp chuyện không hoảng.”
Phùng Kính Đình định nói gì đó, nhưng đối diện với ánh mắt của Trần thị, ông ta lại không thể thốt nên lời.
“Đi thôi, đừng để người ta phải đợi lâu.”
Đại Mãn bị Tiểu Mãn ôm c.h.ặ.t không buông, nàng ta khẽ vỗ lưng muội muội, cười nói:
“Được rồi được rồi, tỷ muội ta từ từ nói chuyện sau, ta còn chưa kịp đến vấn an phu nhân nữa.”
Tiểu Mãn vui mừng đến rơi nước mắt.
Nàng nhớ Đại Mãn da diết, chẳng chịu buông tay, kéo tay nàng ta xoay người đi gặp Phùng Vận.
“Không được gọi là phu nhân nữa, phải gọi là Vương phi, nữ lang chúng ta giờ là Ung Hoài Vương phi rồi.”
Đại Mãn thấy nàng đắc ý như vậy, khẽ bật cười, trong hốc mắt đầy ý vui mừng:
“Biết rồi, biết rồi.”
Phùng Vận có lẽ là nữ nhân được thăng tiến nhiều nhất triều Đại Tấn, từ tù binh trở thành Lý chính, ra ngoài một chuyến, đã biến thành tướng quân phu nhân, sau lại là Quốc phu nhân nhất phẩm, hiện tại đã là Ung Hoài Vương phi, danh chấn bốn phương.
Chớ nói Tín Châu, đi đến đâu mà chẳng khiến người ta phải ngước nhìn?
Chính cái sự đối lập quá lớn ấy, lại khiến Trần phu nhân khó mà chịu đựng nổi.
Ngày trước, kế nữ trong nhà trước mặt bà ta cẩn trọng dè dặt, việc gì cũng phải dựa vào gia tộc, nhìn sắc mặt bà ta mà hành sự, đến nay, thiên hạ này chỉ e mỗi Bùi Quyết mới áp được nàng...
Chỉ cần Bùi Quyết chịu che chở cho nàng, nàng còn sợ ai?
Đến cả hoàng đế cũng có thể không nể mặt.
Trong lòng Trần phu nhân trào lên ghen ghét, nghĩ đến người mẫu thân đã khuất của nàng, chân bà ta như đổ chì, chẳng buồn bước tới để chứng kiến phong quang hiện tại của Phùng Vận.
Phùng Kính Đình đi được vài bước, thấy bà ta không theo, lại quay đầu nhìn.
“Ngẩn ra đó làm gì? Đi thôi.”
Trần phu nhân thần sắc ảm đạm, hừ một tiếng từ trong cánh mũi.
“Dù sao nó cũng chẳng xem ta là thân mẫu, có ông làm thân phụ là đủ rồi. Ta đi hay không cũng đâu có gì quan trọng.”
Phùng Kính Đình cau mày.
Trần thị trước đây khéo léo toàn diện, sao càng lớn tuổi lại càng nhỏ nhen thế?
Ông ta không tiện nói nhiều, song giọng nói đã mang vài phần trách móc.
“Thông gia gặp mặt là chuyện trọng đại, đừng phá hỏng quy củ.”
Trần phu nhân thấy được sự bất mãn trong lời ông ta, lúc này mới im lặng, dưới sự vây quanh của đám nha hoàn, v.ú già, chậm rãi bước xuống thuyền, điệu bộ ngượng ngùng mà miễn cưỡng.
Bên kia, Phùng Vận và Đại Mãn đã trò chuyện vui vẻ, lại gọi nàng đến trước mặt Ôn Hành Tố.
“Sau này, đại huynh lại có thêm một muội muội.”
Ôn Hành Tố mỉm cười, hướng Đại Mãn chắp tay hành lễ:
“Phụ thân đã đặt tên cho muội chưa?”
Đại Mãn hơi hoảng hốt vì được ưu ái.
Đại lang quân trong phủ, trước đây nàng ta không dám nhìn thẳng, nay thân phận thay đổi, bỗng trở nên khác hẳn, trong lòng nàng ta vừa mừng vừa bối rối.
“Tham kiến đại huynh.” Đại Mãn đáp lễ, do dự một lát rồi cười nói:
“Phụ thân vẫn chưa ban tên, chắc là đợi xong việc của thân mẫu rồi mới định.”
Nâng một th.i.ế.p thất, thật ra không cần quá nhiều nghi lễ, vấn đề là th.i.ế.p thất ấy có một nữ nhi hơn mười tuổi, lại là cốt nhục ruột thịt của Phùng Kính Đình. Tuy không cần nhập gia phả hay tộc phổ, nhưng các trưởng bối trong tông tộc đều phải được thông báo qua một tiếng. Đại bá mẫu tung tin ra ngoài, cũng chỉ là để làm cho đúng trình tự.
Phùng Kính Đình bước tới, vừa hay nghe được c.uộc trò chuyện giữa mấy huynh muội, mỉm cười nói:
“Phụ thân đã nghĩ xong rồi, chỉ là hôm nay đi gặp thông gia, tạm chưa nói cho con biết.”
Mấy người cùng ngoái đầu nhìn lại, ai nấy đều tò mò.
Đại Mãn trong lòng có oán trách với Phùng Kính Đình, nhưng trước mặt Trần thị và Phùng Doanh, nàng ta càng muốn tỏ ra là phụ hiền tử hiếu.