Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 544



Tiêu Trình liếc nhìn Đại Mãn một cái.

“Hôm nay làm gì?”

Đại Mãn chạm phải ánh mắt có ý cười của Tiêu Trình, trong lòng liền linh hoạt hẳn lên.

Lúc hai người ở riêng, Tiêu Trình đâu có hòa nhã dịu dàng như vậy với nàng ta.

Rõ ràng là đang muốn khiến Phùng Doanh khó xử.

Khóe môi nàng ta hơi cong lên, liếc nhẹ Phùng Doanh một cái, vừa đủ không nhẹ không nặng:

“Hôm nay th.i.ế.p thấy một con mèo nhỏ, rất là thích, liền sai người bắt về nuôi trong viện. Lúc bệ hạ không có ở đây, nó cũng có thể bầu bạn với th.i.ế.p…”

Tiêu Trình hỏi:

“Ngươi có biết đó là mèo nhà Phùng phu nhân nuôi không?”

Đại Mãn kinh ngạc nhìn hắn, che miệng ra vẻ sửng sốt, lắc đầu:

“Th.i.ế.p không biết, th.i.ế.p thấy lông nó bẩn, cứ tưởng là mèo hoang không ai cần. Vậy… giờ phải làm sao mới được…”

Nàng ta cố ý mang theo chút giọng điệu nũng nịu, chỉ nói với Tiêu Trình, đôi mắt từ đầu đến c.uối chỉ nhìn hắn, hoàn toàn chẳng đoái hoài gì đến Phùng Doanh, “khổ chủ” của con mèo. Dáng vẻ giả vờ giả vịt ấy khiến Phùng Doanh thấy xấu hổ thay nàng ta, càng không tin nổi Tiêu Trình lại mê mẩn một kẻ như thế.

Không ngờ Tiêu Trình chỉ thở dài một tiếng.

“Lần sau không được vậy nữa.”

Nói rồi, hắn xoay người, đối diện với ánh mắt đầy mong chờ của Phùng Doanh, thản nhiên nói:

“Thứ đã lấy rồi thì cứ để nàng ấy nuôi. Nếu nàng thích, sau này nuôi con khác là được.”

Một câu nói như d.a.o cứa thẳng vào tim Phùng Doanh.

Mắt nàng ta đỏ hoe.

Đây chẳng phải thiên vị trắng trợn sao?

n.g.ự.c tràn đầy tức giận, nàng ta gần như không kiềm chế nổi, giọng nói cũng hơi run lên:

“Bệ hạ… Đại Mãn được người sủng ái, là bởi vì nàng ấy giống A tỷ sao?”

Nàng ta đã hạ quyết tâm, dù lời chia rẽ không có tác dụng, cũng phải làm Đại Mãn chướng tai gai mắt, để ả ta biết mình chẳng qua chỉ là kẻ thay thế của Phùng Vận mà thôi.

Không ngờ Đại Mãn hoàn toàn không bận tâm, còn quay đầu cười vui vẻ nói với Tiêu Trình:

“Bệ hạ, nàng ấy cũng thấy th.i.ế.p giống A tỷ đấy…”

Tiêu Trình khẽ mỉm cười:

“Đúng là giống.”

Tâm của quân vương, khó dò lường.

Tiêu Trình không muốn dây dưa chuyện này nữa, phất tay ra hiệu cho Phùng Doanh lui xuống, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Đại Mãn, trong mắt đen sâu thêm một tầng.

“Đi theo trẫm, hầu trẫm tắm rửa.”

Đại Mãn liếc Phùng Doanh một cái, cười duyên dáng, theo sát sau lưng Tiêu Trình đi vào trong, như thể hoàn toàn không có sự tồn tại của Phùng Doanh, giọng nói trong trẻo như oanh vàng:

“Th.i.ế.p có mang từ thôn Hoa Khê về một loại hương gọi là Tiếu Hà Hương, rất thanh nhã, đặc biệt thích hợp dùng khi tắm rửa và thưởng trà…”

Bóng dáng hai người dần khuất sau màn trướng, tiếng bước chân cũng từ từ biến mất.

Phùng Doanh xuyên qua lớp sa mỏng nhìn vào, lồng n.g.ự.c nghẹn lại như không thở nổi.

Bọn thị tỳ đứng hầu bên đều cúi gằm đầu xuống.

Họ giả vờ như không thấy nàng ta lúng túng ra sao, nhưng Phùng Doanh chỉ cảm thấy xấu hổ đến cùng cực…

Trên án gỗ gần cửa sổ, có vài chiếc bình sứ nhỏ, phủ khăn nhung, hở ra một góc, trên đó dán ba chữ “Kim Khuê Khách”.

Nàng ta hỏi thái giám:

“Đó là gì vậy?”

Thái giám liếc nhìn, cúi đầu đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Là cao dưỡng da của Hoa Mãn phu nhân. Đặt ở đây, vẫn chưa kịp thu lại.”

Phùng Doanh hơi ngây ra.

Đại Mãn được Tiêu Trình sủng ái, chẳng lẽ cũng là nhờ Kim Khuê Khách? Ngoài khuôn mặt, đến thân thể cũng phải dùng đến sao…

Trong tịnh phòng, hương khí lượn lờ, hơi nước ấm áp mờ mịt, màn lụa trắng tinh buông xuống, Đại Mãn c.ung kính bước vào, bày sẵn khăn tắm và xà phòng thơm dùng để Tiêu Trình tắm rửa, sau đó mới cúi đầu, chậm rãi lui ra.

“Đại Mãn.” Tiêu Trình đột ngột gọi nàng ta lại.

Tim Đại Mãn thắt lại một cái.

Mấy ngày nay Tiêu Trình chưa từng đụng đến nàng ta, nàng ta tất nhiên không dám tự ảo tưởng rằng hắn đột nhiên nổi hứng, muốn nàng ta hầu hạ trên giường.

Cho nên, trong lòng có chút căng thẳng.

“Bệ hạ…”

Nàng ta cúi đầu, vô cùng ngoan ngoãn.

Ánh mắt Tiêu Trình rơi trên trán nàng ta, giọng nói trầm thấp ôn hòa:

“Đừng có tự cho mình thông minh.”

Đại Mãn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của hắn, nhất thời không biết Tiêu Trình đang nghĩ gì.

Tiêu Trình và Bùi Quyết là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt. Bùi Quyết trên mặt viết rõ “người lạ chớ đến gần”, khí lạnh trên người mười trượng đã cảm nhận được, còn Tiêu Trình thì thâm trầm khó lường, không lộ vẻ giận, lạnh nhạt mà nhã nhặn, thậm chí có thể gọi là ôn hòa, nhưng cảm giác xa cách hắn mang đến, lại khiến người ta tự cảm thấy hổ thẹn, như thể được khắc sâu vào tận xương cốt…

“Nô tỳ sai rồi.”

Đại Mãn vội vàng nhận lỗi, tự đặt mình vào đúng vị trí.

“Ngày mai phải đến Tín Châu gặp A tỷ, nô nghĩ tỷ ấy xưa nay thích những thứ nhỏ xinh, mà Rái Mão lại lanh lợi, rất xinh đẹp, nên muốn mang đến tặng tỷ ấy…”

Không rõ Tiêu Trình có tin hay không, hắn bước lại gần nàng ta.

Khoảng cách giữa hai người rút ngắn.

Hắn nhìn vào mắt Đại Mãn.

Đại Mãn bị hắn nhìn chằm chằm mà trong lòng rối bời, nhưng chuyện ức h.i.ế.p Phùng Doanh và Trần thị, nàng ta lại rất quang minh lỗi lạc. Tuy hồi hộp, nhưng không sợ.

“Đừng thăm dò tâm ý của trẫm.”

Tiêu Trình hơi cụp mắt, thần thái mang chút lười nhác, khí chất lạnh lẽo như phủ một tầng thờ ơ hờ hững.

Hắn nói: “Ngươi không phải A Vận. Trẫm cũng sẽ không đi tìm hình bóng của nàng trong ngươi. Trẫm dung túng ngươi, chỉ vì đây là điều A Vận muốn, không vì gì khác.”

Đại Mãn ngẩn người, gật đầu.

“Nô tỳ hiểu, chưa từng dám vọng tưởng.”

Trong hốc mắt Tiêu Trình ánh lên vẻ u tối, ra hiệu cho nàng ta:

“Ra ngoài đi.”

“Dạ.” Đại Mãn từ từ lui ra, lại nghe hắn bổ sung thêm một câu:

“Sau này khi không có ai, trẫm cho phép ngươi gọi là ‘tỷ phu.”

Đại Mãn quay đầu nhìn hắn, như hiểu như không.

Tiêu Trình chậm rãi nói: “Khi gặp lại A Vận, ngươi biết phải nói thế nào chứ?”

Đại Mãn ngập ngừng một chút, “Vâng, tỷ phu.”



Từ hành doanh ở Tịnh Châu xuất phát đi dự yến, đoàn người Phùng gia đi đường thủy. Khi cập bến, nước sông c.uồn c.uộn, có thể thấy thuyền bè qua lại tấp nập, thuyền nào cũng chất đầy hàng hóa, phần lớn là vận chuyển về trấn Minh Tuyền.

Trần thị nghĩ đến mấy trăm mẫu đất Phùng Vận đã mua, tim như bị d.a.o cứa.

Bà ta nhìn đám sính lễ mang theo trên thuyền, khẽ nói với Phùng Kính Đình:

Thao Dang

“Lát nữa tìm cơ hội, nhớ bảo Thập Nhị nương giao lại sản nghiệp ở An Độ.”

Phùng Kính Đình hôm qua có cãi cọ với bà ta, nhưng ông ta là người mềm lòng, sau khi biết đại tẩu đã tung tin sẽ nạp A Lăng làm th.i.ế.p, thì lại chẳng nỡ cứng rắn với Trần thị.