Đại Mãn nói: “Trước đây Phùng Doanh ở trong phủ đã từng bắt nạt A tỷ như thế nào, muội và Tiểu Mãn đều thấy rõ. Con mèo nhỏ kia chỉ là khởi đầu, những thứ nàng ta cướp đi của A tỷ, muội sẽ từng thứ từng thứ đòi lại cho tỷ, răng trả răng, mắt trả mắt…”
Từ một nô tỳ trở thành “sủng cơ”, mười mấy năm đời người của Đại Mãn tuy không dài, nhưng vì mẫu thân chịu người khống chế, nàng ta đã nhìn quen những ánh mắt khinh miệt, đã chứng kiến quá đủ cảnh ức h.i.ế.p, nên đối với những thói đời xu nịnh, ỷ thế h.i.ế.p người, nàng ta hiểu rõ như lòng bàn tay.
Nếu không nhờ Phùng Vận, cả đời nàng ta chỉ có thể co ro trong rãnh tối, làm một con kiến nhỏ không chút hy vọng, mặc cho người ta giẫm đạp.
Những gì có được ngày hôm nay, là vì nàng ta đã kịp thời quay đầu, lựa chọn đúng đắn.
Nàng ta tin chắc, đây là sự chỉ dẫn và thương xót của ông trời…
Mà c.uộc đời như vậy, là có thể vượt lên trên tình yêu nam nữ, nữ tử tự cường, như A tỷ vậy, tự mình đứng lên, thì nam tử nào cũng chẳng đáng kể, tình ái cũng chỉ là điểm xuyết mà thôi.
Quyết không thể giống như Trần phu nhân, như Phùng Doanh, sống như chuột cống, khiến người chán ghét…
Nàng ta đã có mục tiêu, thần sắc bừng sáng như phát quang.
Chỉ hận không thể quỳ tại chỗ, dập đầu với Phùng Vận một cái vang dội.
Phùng Vận nghiêng đầu, khẽ cười.
“Giờ mới là bắt đầu thôi, không cần vội. Sẽ có ngày để ngươi báo ân.”
Qua rèm lụa không gió mà lay, ánh sóng sông Hoài phản chiếu vào tầm mắt, tựa như mang theo chút chua xót tràn ngập nơi lồng n.g.ự.c…
“A mẫu……”
Là tiếng gọi của Khúc nhi.
Là tiếng gào tuyệt vọng của nàng khi c.h.ế.t thảm trong c.ung Đại Tề.
Thanh âm ám ảnh trong mộng mị, một lần nữa hiện về trước mắt.
Như mũi tên cắm sâu vào tim, rút không ra, quấn quýt không dứt…
Cơn gió nhẹ thổi tung vài sợi tóc mai đen nhánh bên thái dương nàng.
Nàng dường như có chút mệt mỏi, muốn ngả ra phía sau dựa lên gối mềm, nhưng ngay khoảnh khắc đổ người xuống, chợt phản ứng lại, đây là Quan Lan Các, không phải Xuân Chừng quán, không phải nơi có thể tự do nằm nghỉ.
“A tỷ, dựa vào muội nè.”
Đại Mãn nhanh tay đỡ lấy nàng, dựa vào vách tường kiên cố, cúi đầu hỏi:
“A tỷ sắc mặt khó coi, có phải chỗ nào thấy không khỏe không?”
Phùng Vận mím môi lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi bảo:
“Ngày đó ta căn dặn ngươi đừng sinh tâm vọng tưởng với Tiêu Trình, là sợ ngươi dốc sức lại thành uổng phí, ngược lại còn mất mạng. Tiêu Trình lòng nghi kỵ sâu, tâm cơ khó dò, nếu ngươi quá chủ động, chưa chắc lọt được vào mắt hắn…”
Đại Mãn gật đầu: “Muội hiểu nỗi khổ tâm của A tỷ, nhất định sẽ thận trọng giữ mình.”
Phùng Vận nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta: “Nhưng nếu hắn có ý, có muốn cùng hắn xảy ra điều gì hay không, hoàn toàn là do ngươi định đoạt. Chỉ cần không làm hỏng việc của ta, ta không để tâm.”
Đại Mãn bật cười.
“Quân thượng không thiếu nữ nhân, lại cực kỳ giữ lễ. Người đã bảo muội gọi là tỷ phu, thì sẽ không vượt quá quy củ.”
“Lo thừa rồi.” Phùng Vận cười nhạt một tiếng, “Danh xưng ‘tỷ phu’ này không ràng buộc được nam nhân, chỉ khiến chuyện càng thêm thú vị mà thôi. Hắn đến cả Phùng Doanh còn cưới, còn để tâm cái gì nữa?”
Đại Mãn nhìn nàng, hồi lâu không nói.
“A tỷ đối với Quân thượng, vẫn còn lưu luyến phải không?”
Người trong mộng những năm thiếu nữ, thương mến bao năm, từng làm phu thê vài năm, Tiêu Trình cũng chẳng phải chưa từng đối tốt với nàng. Nếu không phải vì kết cục bi thảm ở kiếp trước, chỉ sợ Phùng Vận thật sự rất khó buông tay rời đi…
“Không còn.” Nàng chậm rãi ngẩng mắt, ánh nhìn bình lặng, tựa mặt hồ băng tan chảy trong nắng gắt, gợn lên một tầng ánh sóng nhàn nhạt, lạnh lẽo thấu xương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Dù chỉ một tia lưu luyến, cũng không còn.”
Đại Mãn nhìn nàng không nói, trong lòng lại không hoàn toàn tin tưởng.
Sau khi tiếp xúc gần với Tiêu tam công tử, nàng ta quá hiểu sức hút của người này rồi…
Phong tư thanh nhã, sáng tựa thần linh. Nữ lang nào lại không muốn chiếm lấy làm của riêng?
Phùng Vận thấy Đại Mãn ngẩn người, liền nhắc:
Thao Dang
“Ngươi muốn hầu ngủ Tiêu Tam, ta không phản đối, dù sao nằm với hắn cũng không thiệt. Nhưng nếu động tình rồi thì ta khuyên ngươi đừng hồ đồ. Ai yêu hắn, đều không có kết cục tốt đẹp.”
Nàng nói thẳng thừng, khiến vành tai Đại Mãn đỏ bừng.
Nhưng nàng ta lại cho rằng Phùng Vận chưa hẳn hiểu hết về Tiêu Trình.
Người này lãnh tâm lãnh tình, từ ngày đầu nàng ta xuất hiện đã nhìn thấu nàng ta, căn bản không thể nào có chút mộng mị nào với nàng ta.
“Muội đều nhớ kỹ rồi.”
Phùng Vận khẽ cười, đưa mắt nhìn về phía chân trời.
Ánh nắng không biết đã rút đi từ khi nào, ngoài cửa sổ âm u nặng nề, mây tầng lớp lớp, gió lạnh theo dòng sông Hoài lùa đến, như mang theo khí tức sát phạt rợn người.
…
Tại Trung Kinh xa xôi, cổng thành bỗng nhiên rộng mở.
Hai kỵ mã phi nước đại dưới gió rét, băng qua thiên địa mênh m.ô.n.g, phóng thẳng về Tín Châu.
Tin tức Tiểu Hoàng đế triều Đại Tấn, Hưng Hòa đế, băng hà, chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp thần châu đại địa, làm chấn động thiên hạ.
Biên cương Tây Bắc khẩn cấp cầu viện, sứ thần nước phiên vốn vào kinh mừng năm mới cũng lập tức quay đầu, lộ ra lưỡi đao sáng loáng. Triều đình Đại Tấn lửa khói nổi lên tứ phía, cục diện chính trị chao đảo, bản đồ hoành tráng và giấc mộng Thiên Triều mà Hoàng đế Hy Phong tự tay vẽ ra, sắp phải đối mặt với một cú giáng nặng nề.
Nhưng lúc này, trong thành Tín Châu, mọi người vẫn còn chìm đắm trong niềm vui sau khi hai nước định minh ước, chờ đón một cái Tết an lành, cùng hy vọng sang năm mưa thuận gió hòa.
~~~~~~~~~
Phùng Vận: “Chúng ta cũng phải ăn Tết chứ, tác giả thân yêu, có thể để chúng ta ăn một cái Tết yên ổn được không? Đừng lửa khói đao binh nữa, mệt quá rồi. Đại Tết mà, vẫn nên chuyện trai gái, nhẹ nhàng vui vẻ thôi…”
Thuần Vu Diễm: “Nàng muốn giải dược thì cứ đòi giải dược, nói dễ nghe như vậy làm gì? Có đúng không, nhạc mẫu?”
Phùng Vận: “Mẫu thân, đừng nghe lão Vương bên cạnh nói bậy, nữ nhi không phải người như vậy đâu. Nếu không tin, người hỏi Bùi lang xem…”
Bùi Quyết: “Ta chỉ là một người c.ung ứng giải dược công chính nghiêm minh, một thân chính khí, nơi nào có lửa, nơi đó có ta.”
Ngao Thất: “A cữu cứ yên tâm ra trận, cữu mẫu có ta lo.”
Ôn Hành Tố: “Yêu Yêu à, thỏ con cũng có thể ăn cỏ gần hang đó, đừng khách sáo.”
Tiêu Trình: “Chờ ta, ta cưỡi phi long tới, ban cho giải dược…”
Phùng Vận: “Cút…”
~~~~~~~~~
310- Cường giả vi tôn.
Bùi Quyết đến Quan Lan Các là nửa canh giờ sau đó.
Người hầu cười tươi thông báo: “Ung Hoài Vương gia đến!”
Trong phòng lập tức rộn ràng vui vẻ.
Sau nửa ngày bận rộn, trên mặt hắn không hề thấy chút mệt mỏi, dẫn theo thị tòng bước vào, ánh mắt sáng rực, thân hình cao lớn, khiến gian phòng vốn rộng rãi bỗng chốc trở nên chật hẹp.