Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 549



Mọi người vội vàng lên tiếng chào hỏi, Bùi Quyết cũng không nói nhiều, đem rượu ngon do thị tòng xách đến, dâng tới trước án của Phùng Kính Đình,

“Tiểu tế đến trễ, xin tạ tội với nhạc phụ.”

Rồi tự phạt ba chén, uống cạn không sót một giọt.

Không thừa một lời, nhưng đã cho vị lão nhạc phụ này đủ thể diện.

Phùng Kính Đình đã có men say, thấy Bùi Quyết như thế, lập tức có chút lâng lâng, tay run run nâng chén, tiếp tục cùng mọi người uống rượu, nói không ít lời khách sáo.

Chủ khách cùng ngồi, lời tâng bốc vang không dứt.

Bùi Quyết nghe họ bàn về tình thế hiện nay, chỉ lặng lẽ không lên tiếng, một gương mặt lạnh lùng nội liễm, khiến không chỉ Phùng Kính Đình nói năng thận trọng hơn nhiều, mà ngay cả Ngao Chính cũng không thoải mái như khi trò chuyện lúc trước.

Luôn có lúc trầm mặc, tiệc cũng sắp tàn.

Ngao Chính đứng dậy từ bàn tiệc, thay mặt phụ tử Bùi gia lên tiếng:

Thao Dang

“Đã kết thân làm thông gia, về sau Phùng công nên thường lui tới.”

Phùng Kính Đình đáp lễ:

“Thông gia có lòng, lẽ ra phải thế, phải thế.”

Nói đến đây, ông ta như sực nhớ gì đó, liếc nhìn Bùi Quyết, cười nói:

“Ta mới đến Tịnh Châu nhận chức, công việc chính sự còn chưa quen thuộc, e rằng sau này phải thường phiền đến nữ tế, hay lui tới phủ ta, cùng bàn bạc đôi điều…”

“Phùng công khiêm tốn rồi.”

Ngao Chính mỉm cười:

“Đừng thấy Vọng Chi oai phong nơi chiến trường, rốt c.uộc cũng là tuổi trẻ, mấy chuyện giở mưu tính kế thì… chậc, còn kém, còn kém lắm…”

Ngao Chính và Phùng Kính Đình tuổi tác thực ra không chênh bao nhiêu, đều là quan lại triều đình, nhưng chút tâm tư nhỏ nhoi của Phùng Kính Đình ở trước mặt Ngao Chính thì chẳng đáng kể gì, có cho cả bàn tính gõ lên mặt, ông ta cũng có thể khéo léo đẩy trở lại.

Vài câu nói, nhẹ nhàng như bốn lạng đẩy ngàn cân, liền chặn đứng ý đồ mượn thế Bùi Quyết để nâng cao uy vọng của bản thân của Phùng Kính Đình.

Nhưng dù sao, với bữa tiệc hôm nay, hôn sự này xem như đã được hai bên trưởng bối gật đầu, sau này không ai còn có thể nói hôn nhân là chuyện đùa nữa.

Phùng Vận nghe thấy ngoài rèm là những lời khách sáo chào hỏi, khẽ thẳng người dậy, định ra đó chào một tiếng, thì rèm đã bị vén lên, Bùi Quyết đi tới.

“Đi đâu vậy?”

Hắn ngược sáng mà đứng, cả người mặc giáp sắt cứng như hàn thiết, rõ ràng là từ doanh trại trực tiếp tới, đến cả xiêm y cũng chưa kịp thay.

Người ngoài nhìn vào, chỉ sợ lại cho rằng Bùi Quyết không mấy coi trọng buổi tiệc này.

Phùng Vận khẽ cười,

“Đi tìm ngài.”

Gương mặt lạnh lùng của Bùi Quyết, rõ ràng trông thấy thả lỏng, ánh mắt mang theo ý cười.

Đại Mãn lúc này mới dám bước lên phía trước, khom mình hành lễ.

“Tham kiến tỷ phu.”

Mi mắt Phùng Vận khẽ giật.

Vừa rồi nàng ta gọi Tiêu Trình là tỷ phu, gọi rất trơn tru lại thuận miệng, vậy mà quay đầu liền gọi Bùi Quyết cũng là tỷ phu, mà chẳng hề tỏ vẻ ngại ngùng.

Một tiếng “tỷ phu” nhận hai người, khí thế của Đại Mãn liền đầy đủ hơn hẳn.

May mà Bùi Quyết không hay biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nhìn Đại Mãn một cái, gật đầu, xem như đáp lại.

Không nói một lời, Đại Mãn lại cảm thấy như được sủng ái mà lo sợ.

Đi theo bên cạnh Phùng Vận lâu như vậy, sự quan tâm nhận được còn không bằng ánh mắt này, hơn nữa chưa từng được Bùi Quyết nhìn bằng ánh mắt ôn hòa như thế.

Vẫn là “tỷ phu” có tác dụng thật.

Nàng ta âm thầm thở dài trong lòng, như đang nằm mơ vậy.

Trước kia cứ tưởng đời này không thoát nổi hậu viện của Bùi Quyết, nếu không thể được sủng hạnh, tất sẽ giống như những tiểu th.i.ế.p không được sủng ái kia, vô danh mà kết thúc c.uộc đời. Vì thế luôn muốn tranh một phần, gây chút chú ý từ hắn...

Nay đã bước ra khỏi khuôn khổ cũ, lại nhìn Bùi Quyết, nàng ta vẫn có thể tim đập thình thịch, nhưng đó là bản năng ngưỡng mộ kẻ mạnh do xuất thân thấp kém mà sinh ra, là khao khát bám víu vào nam nhân cường đại một cách tự nhiên, là bản năng sinh tồn làm tiền đề.

Nàng ta đã có Phùng Vận làm chỗ dựa, sớm không còn sự cố chấp và thiển cận thuở ban đầu nữa, hành lễ xong liền dời ánh mắt, cùng Tiểu Mãn lặng lẽ rời đi...

Trần phu nhân và Phùng Doanh khi nãy miễn cưỡng dùng được vài miếng cơm, đang ngồi uống trà trong các, thấy Bùi Quyết bước vào, Trần phu nhân liếc mắt ra hiệu cho Phùng Doanh, nàng ta yểu điệu đứng dậy, bắt chước theo, cũng cất lời gọi:

“A Doanh bái kiến tỷ phu...”

Lưng Phùng Vận bất giác rợn lên, nghe tiếng nói mềm mại trong trẻo kia, thật lòng cảm thấy bội phục sức nhẫn nhịn của Phùng Doanh. Bị Đại Mãn và nàng mỉa mai, xoi mói, chọc giận đến mức ấy, mà vẫn có thể không đổi sắc mặt bước lên làm thân, đôi mắt kia thuần khiết sáng trong, nếu không phải đời trước đã nhìn thấu bản chất nàng ta, chỉ e cũng sẽ bị nàng ta dỗ dành cho mê muội...

Nàng kéo lấy cánh tay Bùi Quyết, như thể không nghe thấy lời của Phùng Doanh,

“Sao giờ này ngài mới tới? Vừa rồi trò chuyện với phụ thân nói gì vậy? Ông không làm khó ngài chứ?”

Bùi Quyết đáp:

“Nhạc phụ khoan dung. Chỉ hỏi vài chuyện vụn vặt.”

Thấy vẻ mặt nàng như cười như không, hắn lại nói thêm:

“Đại doanh còn việc, ta qua đây chào một tiếng, lát nữa phải đi ngay.”

Hắn nói giọng bình thản, không nhiều lời, nhưng Phùng Vận từ biểu cảm trầm trọng của hắn lại nhận ra có điều gì khác thường.

“Gấp vậy sao? Bên này cũng tan tiệc rồi. Chúng ta đi cùng nhau đi.”

Hai người sóng vai rời đi, bỏ lại mẫu nữ Trần phu nhân đứng một bên.

Rượu cũng đã uống kha khá, chuyện cần nói cũng đã nói hết. Bùi Xung nói, khi về Trung Kinh sẽ phái mối đến Phùng gia, tiến hành đại lễ cưới hỏi, Phùng Kính Đình vui vẻ đồng ý.

Trần phu nhân đi theo lải nhải vài câu, mấy lần muốn mở miệng nói về sản nghiệp ở An Độ, đều bị Phùng Kính Đình ngắt lời.

Bà ta tức đến nghẹn một bụng, rời khỏi Quan Lan Các, vừa lên xe ngựa liền phát tác.

“Lang chủ có ý gì đây? Cơ nghiệp lớn như vậy đều đem làm của hồi môn cho Thập Nhị nương hết rồi sao? Chúng ta còn có Trinh nhi, Lương nhi, chẳng lẽ huynh muội bọn chúng sau này không cưới không gả nữa?”

Phùng Kính Đình nhìn bà ta, chỉ thở dài một tiếng.

“Thập Nhị nương là người thế nào chẳng lẽ nàng còn không rõ? Thà c.h.ế.t chứ không chịu mất tiền, nàng mà dám nhắc đến tài sản An Độ trước mặt nó, nó có thể lập tức lật bàn, phủi sạch quan hệ với ta...”

“Lật bàn thì lật bàn, chẳng lẽ ông lại sợ nó chắc!”

“Ta không phải sợ nó!”

Phùng Kính Đình gằn giọng phản bác, thấy Trần phu nhân sắc mặt thay đổi, lại nuốt nước bọt, giọng chậm lại một chút.

“Hơn nữa... ta cũng là đang nghĩ cho Bùi Quyết.”

Trần phu nhân cười lạnh,

“Không phải là hiền tế của ông sao? Ông còn có gì mà phải e dè?”

Chân mày Phùng Kính Đình nhíu c.h.ặ.t, sắc mặt đã lạnh xuống hơn lúc bình thường nhiều...